Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường
Chương 36: Dỗ ngọt phản diện
Bị Bạc Lăng hôn đến choáng váng, Tĩnh Hy nức nở lên tiếng, bởi bị hôn, câu nói của cô khó khăn bởi bị ngắt quãng
“Tôi là của anh, chỉ là của anh, tuyệt đối không phải của bất kỳ một ai.”
Đáp án quả thật khiến Bạc Lăng hài lòng, nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lúc buông ra, đôi môi cô đã ửng đỏ bởi được chăm sóc, cơ thể mất sức dựa vào lồng ngực hắn.
Hắn một lần nữa lạnh giọng lên tiếng.
“Lặp lại câu của tôi, từ nay về sau, cô chỉ có thể là của một mình tôi!”
Tĩnh Hy dựa vào lồng ngực thở hổn hển.
“Tôi chỉ là của một mình anh, từ nay đến về sau.”
“Ngoan lắm!”
Trông cô không khác gì một sủng vật nhỏ ngoan ngoãn, một chút cũng không dám kháng cự.
Cô động người, chuông nhỏ kêu lên, bàn tay bị cột bởi sợi dây trở nên ửng đỏ ngay cổ tay, cảm giác đau nhẹ hiện lên.
“Anh… có thể tháo ra không? Tôi đau…”
Cô đưa tay lên trước mặt hắn.
Bạc Lăng ngước nhìn xuống bàn tay của cô bị trầy bởi lực dây trở nên đỏ nhẹ, ánh mắt hắn hiện sự thương xót.
Chỉ thấy hắn nâng bàn tay cô, chậm rãi hôn lên như an ủi. Lại nhìn người con gái nhỏ nhắn trong lòng, đôi mắt long lanh, trong đầu hiện suy nghĩ muốn đem cô vào lòng ôm hôn cho thỏa.
Chỉ thấy hắn nâng bàn tay cô, chậm rãi hôn lên như an ủi. Lại nhìn người con gái nhỏ nhắn trong lòng, đôi mắt long lanh, trong đầu hiện suy nghĩ muốn đem cô vào lòng ôm hôn cho thỏa.
Nhưng nghĩ đến những tư liệu tra được, cả hành động và mối quan hệ trước đây của Tĩnh Hy lẫn Trần Thời, hắn rất nhanh buông bỏ suy nghĩ thương xót cô xuống.
Đến lúc này, hắn cũng thừa nhận một điều, hắn thật sự ghen!1
“Không thể, trừng phạt cô xong, tôi sẽ tháo ra.”
Tĩnh Hy ấm ức nhìn hắn, giọng nói nũng nịu cũng không thể làm lay chuyển.
Chỉ thấy bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt trên lớp váy mỏng, dừng ngay vị trí lồng ngực trái.
“Chẳng phải cô nói, trước đây cô yêu tôi sao? Tại sao trong tim cô lại chứa kẻ khác?”
Tĩnh Hy tức khắc gật đầu, dùng tay hắn đặt lên trái tim cô.
“Tim tôi có anh, trong tâm trí tôi, cũng chỉ là anh…”
Đột ngột, Bạc Lăng ép sát cô xuống giường, giọng nói hắn cũng vì kích động không khống chế được run nhẹ.
“Nhớ cho kĩ, cả đời này của cô, chỉ khi chết mới được rời khỏi tôi!”
Đúng như lời Bạc Lăng, cả một đêm cô bị hành hạ rất lâu.
Lớp vải quấn ở đôi tay được gỡ ra, chỉ có chân là không.
Sắc xuân kiều diễm nở rộ, Bạc Lăng điên cuồng không biết kiềm chế, nhưng vẫn rất biết khống chế hành động.
Trong màn đêm, nụ hôn như mưa của Bạc Lăng đặt lên cơ thể cô, khắp mọi nơi.
Hắn hôn lên đôi môi nhỏ mê người.
“Chỗ này, chỉ được một mình tôi hôn.”
Hắn hôn lên cổ cô, lên da thịt.
“Chỗ này là của tôi…”
Hắn nhẹ hôn lên lồng ngực trái.
“Chỗ này, cũng chỉ được nghĩ về một mình tôi!’