Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường
Chương 35: Em là của tôi
Lúc trở về biệt thự, Tĩnh Hy theo sau Bạc Lăng, đến trước căn phòng, hắn lại trở về phòng của hắn.
Rầm một tiếng, thanh âm đóng cửa vang lên rất to, giống như thể dằn mặt. Từ đầu đến cuối một câu người đàn ông cũng không nói.
Tĩnh Hy nghĩ lại mấy đêm trước Bạc Lăng đều ở phòng cô, nay hắn ngủ tại phòng hắn, có lẽ đã chán ngấy việc cùng với cô.
Lời nói của hệ thống văng vẳng bên tai.
Canh chừng phản diện.
Nhưng nhìn thái độ u ám của Bạc Lăng trên suốt đoạn đường trở về, làm sao cô có thể canh chừng hắn? Hắn đâu phải một đứa trẻ.
Chỉ sợ đến lúc canh chừng xong kẻ bị thiệt hại là cô.
Đêm đó, Tĩnh Hy ngủ không sâu, trước một ngày Bạc Lăng phát tác cơn kịch độc, cơ thể cô cũng nhận biến chuyển mệt mỏi của con cổ trùng hoành hành.
Không lâu sau, cơ thể nhỏ cảm nhận một lực đạo, từ tay đến chân đều có động tĩnh kỳ lạ.
Cho đến khi Tĩnh Hy thật sự thức giấc, đôi mắt dần dần tỉnh táo, không gian trước mặt có phần mờ ảo.
Cô khẽ cử động thì phát giác không thể. Giật mình mở to đôi mắt, tay đến chân đều bị trói chặt lại bởi một sợi dây nhung đen. Tay thì sợi dây nối cố định hai trụ ở đầu giường, ở chân thì là cuối giường. Chiếc váy ngủ đơn thuần, cáng khiến sự quyến rũ của cô phô rõ.1
Thậm chí chân cô còn đeo những chiếc chuông nhỏ.
Khẽ cử động, thanh âm leng keng vang lên, nhưng không thể thoát được.
Nhìn về hướng trước mặt, cửa phòng tắm dần được mở. Bạc Lăng thân hình sừng sững bước ra, ánh mắt nhìn cô đầy sự u ám, cả người hắn chỉ mặc một lớp áo lụa màu đen.
Tĩnh Hy cảm giác khó tin, Bạc Lăng muốn làm gì cô?
Tình hình hiện tại không khác gì một vũ nữ, bị trói lại làm vật mua vui cho những quan chức lớn cấp cao.
Cô hơi cử động, miệng nhỏ cất tiếng, bàn tay thử cử động muốn thoát ra nhưng không thành, chuông nhỏ reo một cách vui tai.
“Anh… sao lại ở đây?”
Bạc Lăng nhướng mày, dường như không hài lòng về câu trả lời của cô.
Tĩnh Hy đầy ngạc nhiên quay qua nhìn hắn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Phản diện đang ghen?
Phản diện, không lẽ đã có tình cảm với cô?
Không thể, chẳng qua hắn không muốn đồ của mình bị kẻ khác nhòm ngó đến.
Cô cắn môi, dự định trả lời để dỗ cơn tức giận của hắn.
Bạc Lăng nhìn hành động của cô, cả người nóng ran, nụ hôn bá đạo lại mãnh liệt một lần nữa diễn ra, từng chút một đoạt lấy hơi thở của cô.
“Tĩnh Hy, em là người của tôi, nhớ cho kĩ!”
Hắn nói, gần như là nghiến răng kiềm nén cơn tức giận muốn bộc phát trút lên người cô.
Từ sau khi Đình Kiêu gửi loạt ảnh, bức ảnh thân mật tay trong tay, ôm ấp của Tĩnh Hy với Trần Thời. Bạc Lăng cảm giác như chính hắn phát điên