Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường
Chương 47: Là anh khó chịu hay “cây gậy” của anh?
Trong lúc Tĩnh Hy mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, hệ thống vậy mà xuyên vào giấc ngủ, hiện lên báo cáo khen ngợi vì nhiệm vụ cứu vớt phản diện có biển chuyển.
[Kí chủ, thanh nhiệm vụ tiến độ đã sắp hoàn thành, theo dự đoán chỉ còn mười phần trăm nữa để cứu vớt phản diện.]
Mười phần trăm nữa sẽ hoàn thành?
Nghe thật sự rất hời.
Tĩnh Hy bên cạnh Bạc Lăng chỉ mới hơn hai tháng một chút, thời gian ngắn như vậy không nghĩ cảm hóa được cho hắn nhiều như thế.
Chỉ là mười phần trăm kia, cô không biết nên làm như thế nào để đủ điểm.
Hệ thống đáp lại suy nghĩ kia.
[Mười phần trăm còn lại, đều phải xem biểu hiện của phản diện.]
Tĩnh Hy nhíu mày, cô có vẻ không hiểu.
“Biểu hiện của phản diện?”
Hệ thống nhắc nhở khéo.
[Từ giờ đến khi phản diện khỏi bệnh chỉ còn một tháng hơn, kí chủ, cùng xem phản diện cải tà quy chính như nào.]
Để mà cứu vớt phản diện khỏi hắc hóa, còn giúp hắn cải tà quy chính, Tĩnh Hy bên cạnh hắn đến tận lúc này cũng không thể phủ nhận.
Cô quả thật là giỏi!
Trời hửng sáng, Tĩnh Hy vừa động đậy thân người đã cảm nhận được vòng tay ôm mình siết chặt hơn, như thể sợ cô rời đi.
Bạc Lăng giờ phút này ôm cô ngủ, đầu hắn khẽ vùi vào hõm cổ cô, tận lực chăm sóc.
Hơn hết, thân thể Tĩnh Hy cũng không còn một lớp vải che đậy.
Nhớ lại đêm qua toàn bộ đều được cởi, sau đó Bạc Lăng quấn chăn cho cô lớp chăn.
Cơn đau lúc này cũng không tồn tại nữa, ngoại trừ sự mệt mỏi sau một đêm vật vã đọng lại.
Chỉ cần Bạc Lăng bên cạnh, cô cũng không phải chịu sự hành hạ của con cổ trùng.
Cô hơi cử động, Bạc Lăng rốt cuộc cũng tỉnh, hắn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Vì vậy cô lắc đầu.
Vẫn là nên chữa trị cho hắn mau khỏi.
“Không sao, đêm nay em sẽ giúp anh giải độc.”
Nói là vậy, nhưng đến đêm, Tĩnh Hy chỉ cùng hắn lăn qua một lần hoàn thành nhiệm vụ giải độc. Sau đó mặc kệ hắn đứng như trời trồng với cây gậy đang dựng đứng.
“Em mệt rồi, giải độc xong rồi, còn lại anh tự giải quyết.”
Bạc Lăng nhìn cô vùi vào chăn, cả người hắn nóng ran.
Đùa giỡn hắn xong liền nằm ngủ.
Hắn vội tiến lại gần, tận lực hôn cô mà kích thích.
“Một lần nữa thôi, anh khó chịu…”
Tĩnh Hy dứt khoát vùi vào chăn mặc kệ hắn.
“Là cơ thể anh khó chịu vì cổ trùng, hay cái “cây gậy” của anh khó chịu?”
Cô ở bên hắn cũng tương đối lâu, làm sao có thể không hiểu hắn.
Lúc trước để mặc hắn hành hạ, lần này cô đã biết mình được nuông chiều hơn, cũng không thèm đến hắn nữa.
Đêm đó, Bạc Lăng chỉ có thể tự giải quyết bằng tay trong uất ức.