Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường
Chương 46: Lời xin lỗi của phản diện
Tĩnh Hy nghe Bạc Lăng khẳng định, hắn lại còn nghĩ cho cô nên đem tấm chăn quấn lại vì sợ cô lạnh.
Bạc Lăng đứng xa một đoạn, tránh để mùi máu lấn tới và mùi thuốc khiến cô khó chịu, chầm chậm cởi lớp áo đem vứt gọn sang một bên.
Bởi Bạc Lăng cách xa, đột ngột cơn đau trong người Tĩnh Hy nhói lên, cô bất giác cong người, gương mặt vừa hồng hào đôi chút một lần nữa trắng bệch. Con cổ trùng được nước quấy phá.
“Bạc Lăng… em đau quá…”
Bạc Lăng gấp gáp tiến lại gần, hắn lúng túng hẳn, đôi môi hôn vụn vặt trên cơ thể cô từng chút một.
“Đau lắm thì đánh anh, cắn anh cũng được…”
Tĩnh Hy nức nở vùi vào lòng hắn, cố khiến con cổ trùng không hoành hành. Bởi vì đối diện với kịch độc phản nghịch của Bạc Lăng, nó rốt cuộc cũng ngưng quấy phá.
Thế nhưng tinh thần và thể xác của cô sau một lần bị quấy phá rốt cuộc cũng rã rời không định hình nổi.
Cô nhỏ giọng lên tiếng, giọng nói yếu ớt.
“Như thế không được, đánh hay cắn anh thì em cũng không thể giảm đau, kẻ đau ngược lại là anh.”
Bạc Lăng nâng gương mặt trắng bệch của cô, đôi môi của hắn chậm rãi đặt lên nụ hôn, nụ hôn hơi run rẩy, bởi sợ sự thô bạo của hắn làm cô đau.
“Để cho anh san sẻ nỗi đau với em, em đau anh cũng đau, chi bằng đánh anh thật mạnh, để anh cũng hiểu cảm giác đau đớn của em.”
Bạc Lăng cũng giật mình nhận ra.
Tội lỗi của hắn quá nhiều, đếm cũng không hết.
Sau này tuyệt đối không để những việc ngày hôm nay lặp lại lần nữa.
Hắn chậm rãi đặt một nụ hôn lên mái tóc cô nâng niu như báu vật, đem da thịt cô dựa vào da thịt hắn, từng chút một mà sưởi ấm.
Đêm đó, Bạc Lăng không thể ngủ được, chỉ đơn thuần ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô rơi vào giấc mộng.
Cô quá đơn thuần trong sáng, ngược lại hắn chỉ một mảng u tối.