Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường
Chương 49: Hắn thật ngốc
“Em thấy anh có giỏi không?”
Bạc Lăng lên tiếng, giọng nói đầy sự tự mãn.
Hắn ôm cô vào lòng, còn nhẹ vùi vào hõm cổ cô cô, đôi mắt toàn bộ đều là sự si mê tột cùng.
Hắn đang nhắc khéo về đoạn tin tức rời khỏi thế giới ngầm, không nhúng vào các hoạt động bất hợp pháp, muốn cô khen hắn.
“Anh rất tuyệt!”
Cô nhỏ giọng khen, chỉ thấy người đàn ông không quan tâm gì, cúi người hôn lên môi cô, đôi mắt đều là sự thèm khát mê loạn đến điên đảo.
Sau hơn hai tháng cứu vớt phản diện, tính cách hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Không phải một kẻ sơ hở ra tay giết người, cũng không phải một kẻ tàn ác ngông cuồng như lúc trước.
Những tưởng chỉ có cây non mới dễ uốn, không nghĩ đến cây đại thụ như hắn cũng có thể uốn nắn. Đối với Tĩnh Hy, đây vốn là một thành tựu không nhỏ.
Đêm đó, Bạc Lăng lại cật lực cày cấy giống trong cơ thể cô.
Hắn có chút không hiểu, từ lúc bỏ việc sử dụng thuốc cũng đã hơn hai tháng, tại sao cô lại không có dấu hiệu gì đến việc mang thai.
Trời hửng sáng, Bạc Lăng nằm bên cạnh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp, không thể kiềm lòng mà đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hơn một tiếng trời chờ đợi, Tĩnh Hy rốt cuộc cũng tỉnh táo, cơ thể toàn bộ đau nhức, cô không muốn đối diện với hắn, trở người vùi vào chăn muốn tiếp tục ngủ.
“Tĩnh Hy…”
Hắn nhẹ kéo chăn, muốn cô nói chuyện với hắn.
Tĩnh Hy đáp lại bằng giọng mũi, đôi mắt vẫn nhắm lại.
Hắn hôn lên đôi mắt, lại hôn lên mũi cô.
“Hôm qua cổ y nhân nói tuần sau độc đã hoàn toàn khỏi, em liệu có thể không rời đi được không?”
Tĩnh Hy nghe đến đây, dù đang mê man cũng vội mở bừng mắt, gương mặt cùng đôi mắt ngập tràn yêu thương giờ phút này đối diện với cô.
Cô biết hắn nói chữ “rời đi” kia mang ý nghĩa gì.
Thời hạn chữa trị kết thúc, cô không cần bị trói buộc.
Nhưng trong lòng Tĩnh Hy hơi xót xa.
Cô cũng “rời đi”, rời khỏi thế giới này.
Nhìn gương mặt Bạc Lăng cận kề, ánh mắt si tình dành cho cô, cô không nén được sự đau thương, nhỏ giọng đáp.
“Chẳng phải lúc đầu anh bảo giải xong liền cút sao?”
Bạc Lăng nghe vậy lập tức hốt hoảng cúi xuống hôn môi cô, chặn lời cô nói.
“Là anh sai, anh xin lỗi.”
Lúc đó hắn mạnh miệng, nào có nghĩ đến cái tình huống này.
Hắn cũng biết, hắn sai thật rồi, hiện giờ hắn rất hối hận.
Chỉ có Tĩnh Hy lặng nhìn hắn, một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên.
Hắn thật ngốc, nhưng cô không trách hắn được.
Cô cảm thấy khó chịu chỉ bởi vì hắn xoay cô đến chóng mặt buồn nôn.
Cô nuốt cổ trùng thì cũng không thể mang thai, bởi máu và thịt của cô là nuôi cổ trùng, làm sao có thể có thai?
Cổ y nhân lại không nói với hắn vấn đề này.
Hắn không biết càng tốt, hắn sẽ không đau lòng.