Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường

BTNLing
Cập nhật:

Chương 50: Nhiệm vụ thành công

Càng đến ngày cuối, hệ thống lại càng xuất hiện bên cạnh Tĩnh Hy nhiều hơn như một sự nhắc nhở. Cơ thể cô thoạt nhìn bên ngoài đều bình thường, bên trong như một khúc gỗ sớm đã mục nát bởi sự tàn phá của sâu bọ. Hệ thống lần này đã biết thương Tĩnh Hy hơn, thi thoảng dùng số điểm mua vật phẩm làm giảm cơn đau của cổ trùng đối với cô, hoặc lại xuất hiện kể một vài câu chuyện chọc cô vui. [Kí chủ yên tâm, qua đêm nay lần phát tác kịch độc cuối sẽ xong. Ki chủ sẽ không phải chịu đau đớn, cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới thực.] Tĩnh Hy rũ mi mắt. Đêm nay là lần phát tác kịch độc cuối cùng của Bạc Lăng, cũng là nhiệm vụ cuối cùng. Cứu vớt phản diện thành công. Bạc Lăng từ sớm đã trở về, không nhịn được mà kiếm đến cô ôm vào lòng. Theo lời cổ y nhân và thời gian tính toán, hắn cũng biết rõ đêm nay là thời hạn đêm cuối phát tác kịch độc, gương mặt không che được sự vui mừng lúc ôm chầm lấy cô. “Sau đêm nay anh sẽ không phải chịu cơn đau của chất độc này nữa.” Chỉ có Tĩnh Hy nét mặt buồn rười rượi. Cô không nói gì, chỉ ôm hắn, tiến lên dùng bàn tay nâng gương mặt hắn cẩn thận hôn lên đôi môi hắn, giống như bày tỏ lòng thành lần cuối. “Anh nhất định phải sống thật tốt.” Bạc Lăng nhận ra cô có vẻ không vui, hắn cẩn thận bế cô lại hướng giường, từng chút một nâng niu. “Có em thì anh mới sống tốt được.” Hắn nói, sau mỗi câu lại hôn cô. Từ lúc khẳng định mối quan hệ, cả hai sớm đã không còn ngượng ngùng. Làm sao cô có thể bên cạnh hắn được. Tĩnh Hy ngồi dậy, lại còn nhìn hắn thật lâu, sự ưu thương trong đôi mắt không che giấu nổi. Cô ngồi ngắm nhìn người mà chỉ sau vài tiếng nữa sẽ không thể gặp lại. “Em là ai?” Bạc Lăng nhìn cô, dù khó hiểu vẫn đưa tay nâng niu gương mặt mà hắn trân trọng. “Tĩnh Hy, người anh yêu.” Hắn cất giọng trầm thấp, thanh âm mê hoặc người vô cùng. “Người anh đặt trong tim, người mà anh sẽ sống bên cạnh cả một đời, cũng là người anh nguyện dùng sự chân thành đối đãi.”1 Nghe hắn nói, cô đột ngột nở nụ cười rất tươi. “Bạc Lăng, em cũng yêu anh. Hy vọng cả đời này, anh sẽ sống tốt.” Cho dù không có em. Rồi hắn sẽ quên cô, cưới người khác, cùng người hắn yêu sống đến cuối quãng đời còn lại. [Cô có thể cầm tiền rồi rời đi. Chúc kí chủ an nhàn tận hưởng cuộc sống đến cuối đời.] Gương mặt Tĩnh Hy một hàng lệ nóng hổi. Trước mặt là một xấp tiền lớn, thứ đủ để cô sống đến cả đời.1