Phản Diện Lại Muốn Trèo Giường

BTNLing
Cập nhật:

Chương 51: Phản diện lại hắc hoá

Hoàn thành nhiệm vụ, Tĩnh Hy được quay trở lại thực. Lúc này, cô đứng bên vệ đường đợi đèn đỏ, đồng hồ đeo trên tay điểm hơn sáu giờ chiều ngày 12/02/20XX. Đây vốn là thời điểm trước khi cô xảy ra tai nạn, bởi vì qua đường, chiếc xe kia vượt đường đỏ tông trúng cô nên mới chết đi. Cô khựng lại, không qua đường nữa, thậm chí lùi về sau đầy cảnh giác. Giờ phút này khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm. Không nghĩ đến có một đứa nhóc nhỏ đeo chiếc cặp băng qua đường, cô vội vàng nắm cổ áo đứa bé kéo ngược lại. “Nhóc con, không được qua đường!” Đứa nhóc bị kéo đột ngột ngã dúi vào người cô, gương mặt không giấu nổi sự kinh hãi. Vừa vặn thay, lúc này chiếc xe hơi lao với một tốc độ kinh hoàng vượt qua. Tĩnh Hy thở phào một hơi, ngồi khụy xuống, đưa tay vỗ vỗ nhẹ đứa nhóc nhỏ. “Không sao rồi, em đừng lo.” Đứa trẻ từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, gương mặt, đôi mắt, sóng mũi, bờ môi… Tĩnh Hy giật nảy mình. Trông rất giống phiên bản nhí của phản diện Bạc Lăng. Đứa trẻ nhìn cô, nở nụ cười. “Em cảm ơn chị.” Giọng nói nhí nhảnh lại hồn nhiên, dứt câu đứa bé cũng rời đi, chiếc cặp đeo trên vai tung tăng không ngừng. Tĩnh Hy bàng hoàng nhìn theo, trái tim không tránh được đập loạn liên hồi. Cô hẳn là nhớ hắn đến mức nhìn đâu cũng toàn hình ảnh hắn. Lúc này, điện thoại hiện lên vô số tin nhắn được gửi. Điều khiến Tĩnh Hy để ý chính biến động số dư tài khoản. Từ một tài khoản ẩn danh mơ hồ, số tiền lên đến hàng trăm triệu đô. Cô không kiềm được, khóe môi lập tức kéo cao. Sống lại một đời, cô cũng không thể để bản thân thảm hại như kiếp trước nữa. Lúc Tĩnh Hy đến bệnh viện tái khám, vị bác sĩ khoa tim thân thuộc nhìn cô liên tục nhíu mày. “Cô gái, tôi không quen cô.” Trước đây Tĩnh Hy đi khám bệnh đến quen, lần nào cũng là vị bác sĩ này tiếp đón. Ông hiểu hoàn cảnh đáng thương của cô nên cũng hay an ủi, lúc trở về là một đống đồ ăn. Tiếc là bây giờ ông lại cau mày nhìn cô, liên tục khẳng định cô chưa bao giờ đến đây khám! Tĩnh Hy lập tức bước vào khám tổng quát, khẳng định bản thân hoàn toàn có bệnh. Kết quả lúc có phiếu xét nghiệm, cô há hốc mồm. Hệ thống xuyên sách này đúng thật là dỏm, lỗi đầy mình. “Được, tôi sẽ quay lại… chỉ có điều…” Tĩnh Hy cố nhấn nhá. Hệ thống đáp lời. [Phần thưởng là thêm tiền, tuổi thọ của kí chủ sẽ là vĩnh viễn, đồng thời cũng không phải chịu nỗi đau của sinh lão bệnh tử!] Tĩnh Hy nhẹ tặc lưỡi. Sau mỗi lần cứu vớt làm nhiệm vụ, phần thưởng hậu hĩnh hơn hẳn. Nếu tuổi thọ vĩnh viễn, không chịu nổi đau sinh lão bệnh tử, chẳng khác gì cô là một vị thần.