Chương 23

Hồng Đường Cao
Nguồn: tamlinh247.org
Vu Âm chỉ tay về phía khu vực gần nơi xảy ra vụ việc: “Tôi ở gần đó. Nếu được thì anh có thể cho tôi xuống ở gần đó, đỡ phải đi bộ xa.” Hai người im lặng suốt quãng đường về. Khi xe dừng lại, Vu Âm mở cửa bước xuống thì Đàm Từ nhận ra nơi cô ở khá hẻo lánh. Đàm Từ thắc mắc hỏi: “Cô sống gần đây sao?” Vu Âm gật đầu: “Đúng vậy, tạm thời tôi ở đây. Chắc vài ngày nữa khi trời mưa, tôi cũng sẽ tìm nơi khác để dọn đến.” Đàm Từ lấy danh thiếp đưa cho Vu Âm: “Khi nào chuyển nhà cần giúp đỡ cứ gọi tôi, tôi sẽ sắp xếp người giúp cô.” Vu Âm xua tay từ chối, nhưng vẫn lễ phép nhận danh thiếp, cảm ơn anh rồi chào tạm biệt, đóng cửa xe và bước đi. Khi xe chạy đi, tài xế nhìn vào gương chiếu hậu thấy Vu Âm vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi cười nói: “Cô gái này cảnh giác cao thật, không cho Đàm tổng đưa đến tận nhà, chỉ yêu cầu thả ở gần thôi.” Đàm Từ cũng mỉm cười: “Cảnh giác cao chút thì cũng tốt cho con gái.” Anh cúi xuống gửi tin nhắn cho Đàm Gia Di báo đã đưa Vu Âm về. Vu Âm về tới nơi, ngủ vùi dưới gầm cầu vài tiếng, khi tỉnh dậy thì vươn vai, thu xếp đồ đạc rồi đi ra chợ bán thức ăn gần đó. Cô mua một bữa sáng đơn giản hết tám đồng và không khỏi cảm thán giá cả đắt đỏ, sau đó tìm một chỗ đông người ngồi xuống. Dòng người tấp nập qua lại, nhưng từ sáng đến trưa vẫn chẳng ai để ý tới Vu Âm. Người ta chỉ thoáng liếc nhìn rồi lầm bầm “Lại bọn lừa đảo” và nhanh chân bước đi. Vu Âm tính lại số tiền ít ỏi còn trong túi, ước chừng sẽ cần chi tiêu thêm bốn bữa ăn nữa trước khi tới nhà Triệu gia làm khách. Mỗi bữa mất tầm mười đồng, vậy là còn khoảng 150 đồng. Đi thăm người ta mà tay không thì kỳ cục, lại cần mua chút quà như hoa tươi hay trái cây, nhưng số tiền còn lại không chắc đã đủ. Suốt buổi sáng chưa kiếm được việc gì, cô nghe một bác gái bán đồ ăn gần đó nhắc tới công trường gần đây đang tuyển lao động thời vụ. Vu Âm quyết định gấp gọn tấm bìa các-tông rồi đi về phía công trường. “Vừa về nhà. Nghe giọng ông, có vẻ em cậu lại gây chuyện hả?” Đàm Từ đoán.