Chương 1
Mười năm sau khi bạn Đại học qu/a đ/ời, tôi được thêm vào một nhóm.
Thông báo của nhóm đó là:
Ba mươi ngày sau, hoan nghênh mọi người về trường cũ tham gia họp lớp.
1. Xin hãy mang theo hoa hồng đen khi đến tham dự.
2. Người cố gắng rời khỏi thành phố này sẽ ch*t.
3. Người không tới thì sẽ ch*t.
4. Người làm mất hoa hồng sẽ ch*t.
Ba mươi ngày sau, vừa hay đúng là ngày giỗ thứ mười của Thẩm Mai.
___
Tôi cầm điện thoại lên, nhìn nhóm chat kỳ lạ trên đó, tưởng rằng bạn học cũ nào đang giở trò chơi khăm, đang định gõ chữ hỏi có chuyện gì thì lại phát hiện tất cả các thành viên trong nhóm đều bị cấm gửi tin nhắn.
Tôi nhấn vào tài khoản có hình đại diện hoa hồng đen ra, “Không thể kết bạn với đối phương”, tiếp tục nhấn rời khỏi nhóm, “Không thể rời khỏi nhóm”.
Đây là cái loại th/ủ đo/ạn kỹ thuật gì thế không biết?
“Đính đoong.”
Chuông cửa reo lên, tôi bước ra ngoài biệt thự, đứng ở trước cửa kính sát đất nhìn ra ngoài cổng vườn.
Muộn thế này rồi mà còn có ai tới nữa vậy?
Mở máy quay giám sát ra, một cành hoa hồng đen được đặt trên mặt đất ở bên ngoài cổng sắt cao lớn.
“Xin hãy mang theo hoa hồng đen đến tham dự.” Tôi nghĩ tới thông báo của nhóm chat kia.
“Ting ting~”
Có người gửi tin nhắn riêng tới, tôi mở ra xem, là cái tên Trương Khiết kia – cũng là người bạn cũ duy nhất tôi vẫn còn liên lạc.
Cậu ta cũng ở trong nhóm.
“Lớp trưởng, cái nhóm chat đó là sao vậy?”
“Cậu cũng nhận được bông hoa hồng đó sao?”
“Có phải là… cậu ta trở về b/áo th/ù rồi không?”
Cậu ta không ngừng gửi tin nhắn thoại cho tôi, có vẻ vô cùng sốt ruột.
Tôi day day ấn đường: “Đừng nghĩ lung tung, có thể chỉ là ai đó đang giở trò chơi khăm thôi.”
Tôi cũng chẳng thấy có gì to t/át, sắp xếp bộ dụng cụ pha trà yêu thích mà tôi vẫn luôn giữ kỹ.
“Bình tĩnh chút, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.”
Nghĩ nghĩ, tôi vẫn gọi điện thoại cho dì giúp việc mang hoa hồng đen vào.
Cuộc sống bộn bề cứ thế tiếp diễn, công ty của tôi vẫn còn mấy đơn đặt hàng lớn cần phải ký kết, không có thời gian để tâm quá nhiều tới chuyện đó.
Trong nhóm chat cũng không có động tĩnh gì, những “tinh anh” bận rộn cũng đều không xem chuyện này là chuyện to t/át.
___
Mười ngày sau, Trương Khiết đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng điệu tràn đầy sợ hãi.
“Lớp trưởng, không hay rồi! Không hay rồi! Lý Văn ch*t rồi!”
Tôi nhíu mày, cố gắng lục tìm ra ký ức về người này trong trí nhớ của mình, “Lý Văn? Sao tự nhiên lại ch*t?”
“Cậu ta tới Tấn Thành công tác, trên đường ra sân bay thì bị một chiếc xe tải đụng ch*t ngay tại chỗ, nghe nói là… rơi cả đầu… bay lên cao tận mấy chục mét liền.”
Đây là người đầu tiên ch*t bởi vì muốn rời khỏi thành phố này.
“Người cố gắng rời khỏi thành phố này sẽ ch*t.”
Có lẽ đây cũng chỉ là một sự trùng hợp, tôi trấn an Trương Khiết, cũng tự trấn an bản thân mình.
Mở nhóm chat ra xem, thiếu mất một người – từ 21 xuống còn 20 người, người bị thiếu mất chính là Lý Văn mới mất.