Chương 11
Ngô Phán đã vi phạm quy tắc trò chơi, vì để giữ được mạng sống mà cậu ta đã ngụy tạo nên một lời nói dối.
Cậu ta ch*t rồi.
Cắn lưỡi t/ự v*n.
Thất khiếu* chảy m/áu.
*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Khẩu nghiệp quá nặng, ch*t theo cách như vậy đúng là rất thích đáng.
Nhưng rất rõ ràng đây không phải là ý nguyện của cậu ta, vẫn là do tài khoản có hình đại diện hoa hồng đen kia thao túng chúng tôi.
Trong nhóm chỉ còn lại sáu người, bao gồm cả trưởng nhóm.
Năm người còn lại lần lượt là tôi - “Hứa Nặc”, Thẩm Nguyệt, Mắt Tam Giác - “Giang Lỗi”, Triệu Tử Hào, Lý Mộng Mộng.
Tôi chưa kịp hỏi chuyện thân phận “Cố Quế” của Thẩm Nguyệt thì lại nhận được thông báo trong nhóm rồi.
Sắc trời ngày một tối hơn, bóng đèn trắng lại chớp nháy, màn hình điện thoại cũng phát ra ánh sáng q/uỷ dị.
“Chúc mừng những người thắng cuộc ở vòng chơi thứ hai. Sau đây, trò chơi sẽ tiếp tục!”
“Vòng chơi này rất đơn giản. Mọi người ngồi thành một hàng dọc, mỗi người viết một câu cho người ngồi đằng sau mình, người ngồi cuối cùng viết cho người đầu tiên.”
“Sau khi thấy câu này thì mọi người bắt đầu bỏ phiếu, để bầu ra ai là trưởng nhóm chat, chỉ có một cơ hội thôi đấy nhé.”
“Người bầu đúng thì sống, người bầu sai thì ch*t. Người có số phiếu bầu nhiều nhất cũng sẽ ch*t đó nha.”
1, Không được nói dối.
2, Không được cố gắng rời khỏi đây.
3, Không được làm lo/ạn trật tự của trò chơi.
Quy tắc kiểu gì mà lạ đời quá vậy? Lẽ nào trong vòng này chúng tôi sẽ bị tiêu diệt toàn quân sao?
Dưới tình hình đ/áng s/ợ như vậy, Thẩm Nguyệt đi tới trước mặt tôi làm người đầu tiên ngồi xuống, cười với tôi một cái, “Thú vị không? Bạn trai cũ.”
Tôi nhìn khuôn mặt vẫn dịu dàng của cô ta, nở một nụ cười ung dung, “Cũng khá thú vị đấy.”
Cô ta nở một nụ cười dịu dàng, lại gần thấp giọng nói bên tai tôi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Chúng ta đều là người có tội cả, nhưng mà lớp trưởng đại nhân à, tội nghiệt của anh là nặng nhất đấy.”
Tôi cong môi, không nhìn đôi mắt đỏ rực của cô ta nữa.