Chương 5
“Tôi không chơi! Không chơi đâu! Tôi muốn về nhà!”
Một người đàn ông với dáng vẻ lom dom, g/ầy còm đứng phắt dậy, đi/ên cuồ/ng chạy ra khỏi phòng học.
Cậu ta vừa mới chạy ra khỏi cửa phòng học thì bên ngoài đã truyền tới tiếng kêu vô cùng thảm thiết.
Cổ họng cậu ta như thể bị ai đó bóp ch/ặt vậy.
Chúng tôi lập tức đuổi theo ra ngoài cửa xem.
Chỉ nhìn thấy một th* th/ể vặn vẹo đang quỳ ở trên hành lang, hai tay bóp ch/ặt lấy cổ họng của chính mình, con ngươi lồi ra, đang sống sờ sờ như vậy mà lại bị bóp cổ nghẹt thở mà ch*t!
“A!” Bạn học nữ nhát gan bị dọa sợ kêu toáng lên.
Thẩm Nguyệt cũng ôm ch/ặt lấy cánh tay tôi, toàn thân r/un r/ẩy.
Về sau chắc là không có ai dám rời đi nữa.
Trong nhóm cũng chỉ còn lại 16 người.
___
“Chúng ta cứ để mặc tên G/ầy Đét thế sao?
Trở về phòng học, có một người đàn ông mắt to mày rậm không vui chất vấn chúng tôi.
Thẩm Nguyệt lại gần tôi nói, người đàn ông này tên là Hoàng Dân An.
Tôi nhớ ra rồi, sau khi Thẩm Mai ch*t không lâu, cậu ta không tiếp tục đi học nữa mà nhập ngũ làm quân nhân!
“Quả nhiên là trông hiên ngang chính trực.” Thẩm Nguyệt cười nhẹ.
Tôi nhếch khóe môi, nếu như thật sự chính nghĩa thì đi ôm G/ầy Đét về đi là được rồi, cao to vạm vỡ thế kia thì sợ cái gì chứ.
Đúng là đồ ngụy quân tử.
Không ai để ý đến cậu ta, cậu ta cũng hậm hực không nói gì nữa.
Có người đề nghị: “Hứa Nặc là lớp trưởng, bây giờ lăn lộn trên đời cũng thuận lợi như cá gặp nước, hay là bắt đầu từ cậu ta đi.”
Người phụ nữ vừa mới nói tên Ngô Phán, lúc trước học Đại học từng theo đuổi tôi, bây giờ vẫn nhìn tôi với vẻ mặt lấy lòng.
Bảo tôi tiên phong ch*t đầu tiên, mà còn tưởng là nể mặt tôi đấy à. Ng/u xuẩn.
Mọi người không có ý kiến gì thêm, tôi chỉ có thể lấy dũng khí, căng ch/ặt da đầu bước lên trên bục, nghiêm túc nhớ lại giao tình trước kia của tôi và Thẩm Mai.