Trần Kiệt vừa kết thúc chạy cự ly dài năm kilomet trở về, giống như chó rơi xuống nước, trên người đầy mồ hôi, nghe Nam Cung Hào ở nơi đó đáng thương tội nghiệp cầu nguyện, anh ta bò đá xuống giếng nói: "Haizz, ngay từ đầu anh Kiệt đã không coi anh là anh họ rồi! Lát nữa tôi ban thường cho anh, khen thưởng anh là anh họ không đáng tiền nhất trên đời này."
"Cút! Có tin tôi châm anh một cái, khiến anh một năm không dậy được hay không?"
Trần Kiệt vỗ tay phát ra tiếng: "Tôi nhớ ra rồi! Sáng nay bố tôi nói với tôi một câu, nói người phụ nữ tên Lâm Khiết Vy kia tối qua chủ động đi gõ cửa phòng anh Kiệt. Chắc chắn là cô ta khiến anh Kiệt của chúng ta không vui, hôm nay anh Kiệt mới giân như thế."