Chương 1
Hôm nay là ngày Thẩm Tiêu Hành tròn bảy ngày m ấ t.Ta ôm bài vị của chàng trong lòng, vừa rải giấy tiền, vừa khóc lóc.Than thở khóc, từng câu từng chữ như r ỉ m á u:“Phu quân, chàng thật n h ẫ n t â m! Bỏ lại thiếp một mình, nhưng kêu thiếp phải sống thế nào đây!”
Trên phố Trường An, người qua đường không đành lòng nhìn mà lặng lẽ quay đầu đi, thở dài một câu đáng thương.– Mọi người đều biết Thẩm tướng quân đã t ử t r ậ n ở ải Ngọc Lâm bảy ngày trước.
Chàng ấy c h i ế n đ ấ u đến phút cuối cùng, nhưng cuối cùng ngay cả t h i t h ể cũng không giữ được.Tin chiến bại được đưa đến phủ tướng quân đúng vào ngày đó, vừa lúc là ta và Thẩm Tiêu Hành thành thân .Ta còn chưa kịp vén khăn voan lên, ta đã trở thành g ó a p h ụ.
Không chỉ có như thế.Ta từ chối ban ân tái giá của Hoàng Thượng, dứt khoát tuyên bố tỏ vẻ chính mình can tâm tình nguyện ý ở lại Thẩm gia.Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta không chỉ lo liệu h ậ u sự cho Thẩm Tiêu Hành chu đáo, mà còn đảm đương việc quản gia, giữ gìn chút thể diện cuối cùng cho Thẩm gia.
Nhưng mọi người không hề biết
Thực ra ta là cô dâu thay thế.Năm xưa nhà họ Từ và nhà họ Thẩm định hôn ước từ trong bụng mẹ, người được hứa gả cho Thẩm Tiêu Hành, vốn là tỷ tỷ ta.Tỷ tỷ tuy rằng chưa từng gặp Thẩm Tiêu Hành, nhưng lại vô cùng không thích võ tướng. Đặc biệt là khi biết được rằng chàng có gương mặt h u n g thần á c s á t, tính khí thất thường, nghe nói là vui cũng g i ế t người, không vui cũng càng g i ế t người.
Tóm lại, mở hai mắt ra chính là g i ế t.
Tỷ ta s ợ đến mức bệ/nh nặng t h ổ h u y ế t, thà rằng c h ế t cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành.Ta là một thứ nữ bị nuôi dưỡng ở biệt trang, cứ như vậy bị ép ngồi lên kiệu hoa.
Nhưng ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành.Thậm chí còn có chút s ợ h ã i.Khi nghe tin Thẩm Tiêu Hành đã c h ế t, ngược lại ta còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngày ta gả vào phủ tướng quân.Cả phủ treo đầy vải trắng, người thì khóc lóc, người thì t r eo c ổ.Chỉ có ta thật sự là không khóc được.
Nhưng khi tận mắt thấy đống châu báu mà triều đình ban thưởng cho thân nhân, ta thực sự phấn khích.Trước nay ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền đến vậy.Bàn tay dưới lớp hỉ bào b ó p c h ặ t lấy đùi, cố gắng hết sức kìm nén nụ cười xúc động.
Người ta có ba niềm vui lớn.
Thăng quan, phát tài, m ấ t phu quân.Không ngờ, vừa mới thành thân ta đã chiếm trọn cả ba.
– Đời người, dễ như trở bàn tay!