Chương 17
Ta đã nhận ra được, Thẩm Tiêu Hành gọi chính là tên gọi nhỏ của ta.
Hắn chính là A Tiêu.
Tim ta hoàn toàn đã c h ế t lặng.
Tính toán mọi khả năng, ai có thể nghĩ đến rằng Thẩm Tiêu Hành là giả c h ế t, còn giả vờ ẩn nấp ở trong chính phủ tướng quân của mình?
Cái kẻ l ừ a đ ả o đ á n g g h é t này!
“Nhưng thật sự là phu quân đã trở lại sao?”
Bị tình thế ép buộc, ta không thể không cúi đầu.
Chỉ đành nhanh chóng ép nước mắt chảy ra, giả bộ làm ra vẻ vui mừng đến phát khóc.
Thẩm Tiêu Hành xoay người xuống ngựa.Ta lập tức ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi làm ướt hết cả một tay áo của hắn:“Hu hu hu, nói b ậ y b ạ gì vậy? Cái gì mà tiền an ủi với không tiền an ủi, chàng có thể trở về là đã tốt rồi…”
Ta k h i n h!Người chồng đã c h ế t bỗng dưng sống lại, đổi là ai cũng sẽ cười không nổi.
Trong phủ tướng quân có đám hạ nhân nghe thấy động tĩnh, ùn ùn mà kéo ra, hết lớp này đến lớp khác khóc lóc thảm thiết, cảnh tượng thật giống như Thẩm Tiêu Hành lại c h ế t thêm một lần nữa.“Tướng quân đại nhân đã trở lại!”“Là Thẩm tướng quân!”“Thật tốt quá, đại nhân không c h ế t!”
…
Nhân lúc mọi người vây quanh hắn, ta l é n l ú t mà lùi ra ngoài rìa đám đông, chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng Thẩm Tiêu Hành nhanh chóng t ú m lấy được cổ tay của ta, không cho ta bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát:
“Đúng rồi
“Hôm qua trong phủ có một tên hộ vệ gọi là A Tiêu nói với ta rằng, phu nhân sẽ ở đây đợi ta vào giờ Mão.”
Mỗi câu mỗi chữ đều ám chỉ rằng ta thật sự đã từng muốn cùng hộ vệ “tẩu thoát”.
Ta c h ộ t d ạ mà cúi đầu.
Thẩm Tiêu Hành nhìn ta với khuôn mặt c ă n g t h ẳ n g, khóe môi lộ ra một nụ cười khó nắm bắt:
“Tin tức đáng tin cậy, nên thưởng.”