Chương 20
Từ ngày hôm đó, tuy rằng chúng tôi vẫn chưa thực sự là vợ chồng, nhưng chúng tôi cũng coi nhau như là khách tôn trọng lẫn nhau.
Thẩm Tiêu Hành giống như cấp trên của ta.
Vào ban ngày, ta tận tâm tận lực giúp hắn ta quản lý công việc trong nhà, lo liệu việc nội trợ.
Vào buổi tối, ta sẽ đợi hắn khi tan triều rồi cùng nhau ăn cơm.
Thẩm Tiêu Hành quả thật là một người chồng hào phóng, thường xuyên gửi tặng cho ta những món quà lớn, đồng thời cũng mang lại thể diện cho ta ở bên ngoài.
Cuộc sống này so với khi ta sống ở biệt trang trước đây thì vui vẻ hơn nhiều.
Ta bắt đầu thích cuộc sống ở phủ tướng quân.
Cùng lúc đó.
Tin tức Thẩm Tiêu Hành c h ế t mà sống lại nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ kinh đô.
Cùng với đó là thánh chỉ phong tước cho gia tộc hắn.
Tướng quân phủ bây giờ đã trở thành Trung Dũng Hầu phủ, trong một khoảng thời gian ngắn, phong cảnh thay đổi hoàn toàn.
Nhưng trong phủ bỗng nhiên truyền tin rằng, người nhà mẹ đẻ của ta, em trai và cha ta cùng đích tỷ muốn đến thăm ta.
Trong lòng ta cảm thấy một chút bất an.
Vào ngày bọn họ đến, ta đang ngồi trong vườn cho cá ăn.
Từ Tuyết Bình xuất hiện sau lưng ta một cách yên lặng, vỗ vỗ vai ta, nói bằng giọng điệu mềm mại:
“Đã lâu rồi không gặp, chim sẻ nhỏ.”
Ta theo bản năng s i ế t c h ặ t khăn tay của mình.
Những ký ức không hay ập mạnh vào trong đầu ta –
Là cảnh Từ Tuyết Bình khóc lóc nói với mẹ cả:
“Mẹ, người mau đuổi muội ấy đi, con g h é t muội ấy lắm!”
“Mẹ đã sắp xếp người đáng tin rồi, ngày mai sẽ đưa nhỏ đó đến biệt trang.”
“Nhưng lỡ cha không nỡ rời muội ấy thì phải làm sao bây giờ đây?”
“Đứa trẻ ngốc, cha con vẫn luôn coi chuyện sủng ái nha hoàn sau khi uống r ư ợ u là một nỗi s ỉ n h ụ c, nếu mẹ thêm dầu vào lửa, ông ấy nhất định sẽ đồng ý để mẹ làm như vậy.”
“Con cứ yên tâm, nhà họ Từ chỉ công nhận mỗi con là nữ nhi.”
…
Lúc này, người con gái duy nhất của nhà họ Từ khẽ lắc đầu cảm thán:
“Thật là không ngờ tới, Thẩm Tiêu Hành không c h ế t, vậy mà ngươi lại nhặt được món hời, trở thành phu nhân của Trung Dũng Hầu.”
“Gọi ngươi là chim sẻ nhỏ, vậy mà thật đúng là bay lên cành cao hóa thành phượng hoàng.”
Nàng ta nhanh chóng giấu đi vẻ không cam lòng trong ánh mắt, khẽ nhếch khóe môi son đỏ:
“Nói cho ngươi một bí mật.”
“Cha nói, thật ra ban đầu người Thẩm Tiêu Hành muốn cầu hôn chính là ta. Cha ta thương xót ta, không muốn để ta gả cho kẻ m ã n g p h u đó, nên mới thay đổi chọn ngươi thay đây”.
“Còn ta, là sẽ phải tiến cung và trở thành phi tử.”
Nụ cười kia thật sự rất quen thuộc.
Hồi nhỏ, Từ Tuyết Bình thích nhất sai người hầu bắt thật nhiều chim sẻ, nàng ta cho chúng ăn hạt kê vàng, nhưng khi chúng còn chưa kịp nuốt xuống mà cô ta lại bật cười ha hả rồi c ắ t g/ãy đôi cánh của chúng.
Ta và mẹ cũng giống những con chim sẻ ấy, chẳng qua chỉ là thứ để Từ đại tiểu thư t r ú t g i ậ n mỗi khi tâm trạng không tốt.
Trước kia thì đúng là như vậy.
Nhưng từ nay về sau, tuyệt đối không bao giờ như thế nữa.
“Chim sẻ nhỏ, ngươi cứ ngoan ngoãn làm thế thân cả đời đi.”
Đích tỷ nhướng mày lộ ra một nét đắc ý.
Ta nhổ một bãi nước miếng xuống đất, chống eo, rồi đột nhiên bật cười ha hả.
Từ Tuyết Bình vẻ mặt g h é t b ỏ mà né tránh sang một bên, bị ta cười đến phát h o ả n g.
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười tỷ đúng là đồ n g u n g ố c.”
“Hiện giờ hoàng đế và hoàng hậu là đôi phu thê trẻ, tình cảm sâu đậm. Tỷ có vào cung cũng chẳng qua chỉ là một cái danh thiếp nghe cho hay. Tỷ và ta chẳng qua đều là những món đồ để ông già ấy đem ra mượn sức kết giao thôi, vậy mà còn bày đặt phân biệt cao thấp sang h è n gì chứ?”
Ta chớp mắt với nàng ta vài cái, nói:
“Còn nữa, tỷ chưa rời khuê phòng, có vài lời ta không tiện nói nhiều với ngươi.”
“Thẩm Tiêu Hành không phải loại m ã n g p h u gì đó đâu. Hắn dáng người cường tráng, thể lực rất tốt, mà trong một vài chuyện quả thật làm người ta cảm giác như lên đến chốn cực lạc.”
“À, đúng rồi, hắn còn nói rằng, người hắn thích nhất là ta.”
“Thế thân với chẳng thế thân gì chứ, tỷ tỷ à, bớt đọc mấy cuốn thoại bản linh tinh đi.”
Ta nói vậy thôi.
Dù gì Thẩm Tiêu Hành cũng từng khen ta rất có tài trong chuyện làm ăn, phóng đại một chút, thì cũng coi như là hắn thích ta đi.
“ Ngươi –”
Từ Tuyết Bình người luôn luôn tự xưng là thục nữ, mặt đỏ bừng lên:
“Ngươi... Ngươi đang nói cái gì vậy! Từ Oanh Oanh! Toàn mồm lời lẽ b ẩ n t h ỉ u!”“Ta còn có những lời còn d ơ b ẩ n hơn nữa, tỷ có muốn nghe không?”
“Tỷ như cái gì mà xe đ ẩ y, cái gì mà băng hỏa…”
Ta ghé sát lại gần nàng ta, cười khúc khích.
Từ Tuyết Bình tránh né không muốn đụng vào ta, hét lên một tiếng rồi lùi lại.
Không ngờ tới, nàng ta trực tiếp ngã vào hồ nước nơi ta đang cho cá ăn.
“L á o x ư ợ c!”
Một tiếng quát lớn vọng tới từ xa.
Người mặc quan bào màu đỏ thẫm – chính là cha ta bước nhanh đi tới, phía sau ông là Thẩm Tiêu Hành vừa cùng nhau đi từ thư phòng đi ra.
Từ Tuyết Bình ngồi trong hồ nước khóc lớn, còn bị s ặ c vài ngụm nước.
Ta cà lơ phất phơ mà đứng tại chỗ, h ố i h ậ n vì đêm qua sao lại không đi tiểu vào trong hồ.
Từ Thuật lao đến trước mặt ta, giơ tay định muốn đ á n h ta.
Nhưng tay ông ta chưa kịp vung xuống, đã bị một bàn tay to khác giữ c h ặ t lại, buộc phải dừng ở giữa không trung.
“Từ tướng, nơi này là phủ tướng quân.
“Ông định chạm đến phu nhân của ta, e rằng không ổn đâu.”
Từng câu từng chữ, ép thẳng vào lòng người khiến tim đ ậ p mạnh và đầu óc c h o á n g v á n g.
Ta nhân cơ hội trốn ngay sau lưng Thẩm Tiêu Hành.
Dáng người hắn cao lớn thẳng tắp, khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm.
Quan trọng nhất chính là –
Trong lòng ta không kiềm được mà âm thầm hoan hô, nhảy cẫng lên, mà lặp lại lời hắn vừa mới nói.
Ừm, màn này diễn tới nơi rồi, thật sảng khoái.