Phu Nhân Tổng Tài Là Xã Hội Đen
Chương 119. Ngoại truyện Tưởng Kiều và Thẩm Bạch (2)
Sau khi ăn tối Tưởng Kiều liền lê tấm thân mệt mỏi về phòng. Cô nằm vật ra trên giường, chẳng buồn đi tắm. Có những lúc Tưởng Kiều không biết Thẩm Bạch có xem cô là phụ nữ hay không nữa. Anh đối xử với Hàn Tuyết khá dịu dàng nhưng với cô lại không hề như vậy. Đang nằm suy nghĩ vẩn vơ thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Tưởng Kiều em ngủ chưa?" Là giọng của Thẩm Bạch.
Cô đỡ người, hai chân rã rời khó nhọc bước đến mở cửa. Thẩm Bạch cao hơn Tưởng Kiều một cái đầu, khi đứng gần bóng anh phủ lên đỉnh đầu cô. Anh đưa ra một cái chai nhìn không biết là gì.
"Đây là thuốc xoa bóp gia truyền của người miền núi ở đây, rất hiệu quả."
Tưởng Kiều đứng ngẩn ra nhìn Thầm Bạch. Thấy cô không phản ứng gì, anh liền lấy chai thuốc đặt vào tay cô. Lúc này Tưởng Kiều mới giật mình, lúng túng cảm ơn anh rồi đóng sầm cửa lại. Thẩm Bạch thấy thái độ Tưởng Kiều như vậy lại nghĩ chắc là cô giận anh vì bị bắt tập luyện quá sức, muốn hỏi han thêm vài câu nhưng lại thôi.
Tưởng Kiều cầm chai thuốc trong tay một lúc lâu mới hoàn hồn lại. Cô cố gắng đi tắm rồi lấy thuốc ra bóp cho đôi chân mỏi nhừ của mình. Suốt một tuần trôi qua, Tưởng Kiều đã chạy được bảy vòng sân mà không bị xỉu nữa. Mỗi tối cô đều dùng thuốc bóp chân mà Thẩm Bạch đưa.
Sau khi thấy thể lực Tưởng Kiều có tiến bộ, Thẩm Bạch bắt đầu tăng cường độ tập luyện hơn một chút. Sáng chạy bộ, chiều tập bắn súng. Trường tập bắn ở biên giới không bằng lâu đài nhưng vẫn đủ để luyện tập. Tưởng Kiều đứng trước một bàn đầy súng, tháo lắp liên tục. Thẩm Bạch ở bên cạnh bấm giờ. Động tác lặp đi lặp lại đến khi hai bàn tay Tưởng Kiều muốn tê cứng. Từng giọt mồ hôi từ thái dương chảy theo sườn mặt xinh đẹp của Tưởng Kiều.
"Được rồi. Dừng lại." Thẩm Bạch nhìn đồng hồ rồi nhìn qua Tưởng Kiều vẻ mặt hài lòng.
"Thẩm Bạch ... anh là ... đồ không ... có ... trái tim ... không biết ... thương hoa ... tiếc ngọc" Tưởng Kiều vẫn tiếp tục lảm nhảm.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến bước chân Thẩm Bạch đi chậm lại.
"Tôi ... cũng là ... phụ ... nữ mà ... tôi cũng ... muốn ..." Tưởng Kiều chưa nói hết câu thì đã ngủ thiếp đi trên tay anh.