Chương 121. Ngoại truyện Tưởng Kiều và Thẩm Bạch (4)

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
Bùi Quý mải mê đối phó với mấy tên trước mặt mà sơ ý không tập trung phía sau. Bọn chúng áp sát tiến gần đến nhóm bọn họ. "Anh Quý cẩn thận sau lưng anh kìa." Một người phát hiện ra liền kêu lên. Một gã đang giương súng về phía Bùi Quý nhưng chưa kịp bóp cò thì một tiếng súng khác vang lên. Gã đó gục ngay xuống. Tưởng Kiều xuất hiện từ khi nào, bắn yểm trợ cho nhóm Bùi Quý. "Cám ơn chị Kiều ... nhưng mà ... sao chị lại chạy ra đây?" Bùi Quý vừa bắn vừa hỏi. "Cậu sỉ nhục tôi đấy à? Kêu tôi ở yên một chỗ trong khi các cậu sống chết ngoài này." Tưởng Kiều tức giận. Vừa giao hàng xong Thẩm Bạch nhận được tin báo xưởng vũ khí bị tấn công. "Chết tiệt, tất cả lập tức quay về." Anh ra lệnh rồi nhảy lên chiếc xe việt dã của mình lái đi với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc này Tưởng Kiều đã giúp Bùi Quý xử lý xong nhóm đánh úp cậu ta. Ngay cửa ngõ bìa rừng xác người nằm la liệt. Thấy khu vực này tạm ổn, bọn họ quay về phía xưởng vũ khí. "Chị Kiều được anh Thẩm huấn luyện quả nhiên khác hẳn." Bùi Quý vẫn còn đùa được trong lúc nước sôi lửa bỏng. Tưởng Kiều chỉ có thể quăng cho cậu một cái liếc xéo. Tình hình bên xưởng vũ khí khá căng thẳng. Đám người kia tập trung lực lượng vào bên này nhiều hơn, hỏa lực cũng mạnh hơn. Tưởng Kiều và Bùi Quý chia thành hai hướng bao vây lại. Cô dẫn người áp sát dần. Bước chân Tưởng Kiều chợt sững lại, ánh mắt cô dừng trên một kẻ trong đám người tấn công. Hình dáng kẻ đó luôn in đậm trong tâm trí cô suốt nhiều năm qua. Chính là tên cầm đầu bọn buôn người năm xưa. Nếu không phải có người muốn bỏ số tiền lớn mua trinh nữ có lẽ Tưởng Kiều đã trở thành món đồ chơi trong tay hắn. "Không ... không phải tôi sợ anh Thẩm ... nhưng chẳng phải anh có tình cảm với Tuyết sao?" Điều này như hòn đá đè nặng trong lòng Tưởng Kiều. Cô thầm thích Thẩm Bạch bao năm qua nhưng thấy cách anh đối xử dịu dàng với Hàn Tuyết khiến cô nghĩ mình không còn cơ hội nữa. Thẩm Bạch nghe xong liền ngẩn người một chút. Thì ra lí do Tưởng Kiều giữ khoảng cách với anh là như vậy. Một sự hiểu lầm tai hại. Anh liền kéo cô ôm chặt vào lòng rồi giải thích. "Là năm xưa lão đại đã cứu và cưu mang anh. Anh nợ ông ấy quá nhiều nên mới dốc lòng bảo vệ Hàn Tuyết. Tình cảm của anh đối với cô ấy giống như tình thân. Không khác những gì em dành cho Tuyết. Còn với em thì không giống như vậy. Em là điều đặc biệt nhất.” Tưởng Kiều ngước lên nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình. Đây là lần đầu tiên cô được ngắm anh ở khoảng cách gần như thế. Bàn tay cô bất giác đưa lên vuốt ve sườn mặt góc cạnh của Thẩm Bạch. Anh không chờ được nữa mà cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng càng lúc càng triền miên.1 Bùi Quý cùng mấy người khác vừa dọn dẹp tàn cuộc vừa phải ăn cẩu lương bất đắc dĩ. —————— Cái kết hạnh phúc cho tất cả. T/g xin chân thành cảm ơn độc giả đã theo dõi và ủng hộ tác phẩm trong suốt thời gian qua.