Chương 94. Tình huống đảo ngược

Black Caramel
Nguồn: tamlinh247.org
"Bản lĩnh như thế này mà cũng muốn làm bá chủ Nam Thành sao?" Giọng Hàn Tuyết lạnh lẽo bên tai Vũ Nhuệ.     Cả đám đàn em của hắn đứng như trời trồng. Sự việc xảy ra quá nhanh, đến lúc định thần lại thì đại ca bọn chúng đã ở trong tay Hàn Tuyết. Cố Giai Ý trợn tròn mắt, nói không nên lời.     "Bọn mày không được làm bậy ... mau bỏ súng xuống." Vũ Nhuệ vội vàng ra lệnh cho đàn em.     “Quăng hết súng qua đây.” Hàn Tuyết đưa mắt nhìn qua một lượt, bọn chúng liền ném súng ra trước mặt cô.     "Cô ... cô là ai?" Vũ Nhuệ vừa lên tiếng hỏi liền bị họng súng dí mạnh hơn.     "À tôi chỉ là ... một cô gái yếu đuối ... bị mấy người bắt làm con tin." Hàn Tuyết liếc Cố Giai Ý đứng trước mặt, khóe môi cong lên.     "Mấy người nhiều người như vậy chẳng lẽ không làm gì được cô ta?" Cố Giai Ý quát vào mặt mấy tên đàn em.     "Câm miệng, đại ca có chuyện gì bọn tao xử luôn mày." Một gã gằn giọng với cô ta.     Lâm Cảnh Thần một mình lái xe đến điểm hẹn. Anh đã cho Lưu Ninh âm thầm bố trí đội Ảnh Đường bám theo. Khi anh đến thì thấy mấy gã bang Thanh Vũ dường như đang có chuyện. Bọn chúng đều tập trung vào bên trong, không nhận ra sự xuất hiện của anh.     Lâm Cảnh Thần đi vào nhà kho. Cảnh tượng đập vào mắt không khiến anh quá bất ngờ, thậm chí có chút buồn cười. Đại ca bang Thanh Vũ đang nằm trong tay con tin của hắn. Mồ hôi trên trán Vũ Nhuệ chảy thành từng giọt đủ hiểu hắn đang căng thẳng như thế nào. "Vậy bây giờ anh đang gặp nguy thì ông ta đâu?"     "Chuyện này là giữa tôi với cô ta, Ngô Lạc không biết." Vũ Nhuệ hất mặt về phía Cố Giai Ý.     Lâm Cảnh Thần ra hiệu Lưu Ninh lôi Cố Giai Ý ra ngoài. Anh không thể nào chứa nổi cô ta trong mắt nữa. Cảnh Thần đưa tay nhẹ nhàng xoa vào chỗ trán bị sưng đỏ của Hàn Tuyết. Khi nãy cô đập vào đầu của Vũ Nhuệ khá mạnh. Anh rút súng chĩa vào đầu hắn nhưng Hàn Tuyết đã đưa tay cản lại.     "Đêm nay đổ máu như vậy là đủ rồi."  Trong đêm đó, bang Thanh Vũ đã bị quét sạch. Vũ Nhuệ không rõ tông tích. Những tên đàn em thoát được liền chạy đến cầu cứu Ngô Lạc. Ông ta không ngờ mấy gã này lại vô dụng đến như vậy. Lúc này Ngô Lạc chẳng dại gì mà lộ mặt, chỉ tạm an ủi bọn chúng nhẫn nhịn chờ cơ hội trả thù.     Ngày hôm sau Cố Thị tuyên bố phá sản. Cả nhà phải trốn ra nước ngoài. ——————— T/g thật sự không hiểu một số bạn, nếu truyện không hợp gu thì mình có thể nhẹ nhàng lướt qua, nếu thấy ổn thì đọc ủng hộ T/g, nỡ lòng nào lại đi quánh giá 1*