Chương 98. Lão đại có chuyện
Đêm đó Hàn Tuyết ngủ vùi trong vòng tay của Lâm Cảnh Thần. Gần sáng chợt điện thoại của Hàn Tuyết rung lên. Cô mơ màng đưa tay mở lên nghe. Giọng Tưởng Kiều ở bên kia đầy hốt hoảng.
"Tuyết, lão đại nhập viện rồi."
Hàn Tuyết bừng tỉnh ngồi bật dậy. Lâm Cảnh Thần liền dậy theo cô, thấy sắc mặt Hàn Tuyết biến đổi liền hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ba em xảy ra chuyện, em phải về Hắc Bang."
Một giờ sau Hàn Tuyết cùng Lâm Cảnh Thần đã ngồi trên máy bay riêng của Thần Không bay về Đế Đô. Lục Tây và Lưu Ninh cũng đi theo.
Tuy Hàn Tuyết tỏ ra bình tĩnh nhưng Lâm Cảnh Thần vẫn cảm nhận được ánh mắt cô như nổi sóng. Anh ngồi bên nhẹ nhàng nắm lấy tay, kề sát vai cho Hàn Tuyết tựa vào.
Trước cửa phòng cấp cứu, Tưởng Kiều sốt ruột đi qua đi lại không ngừng. Triệu Hùng, Ngô Lạc và Trạch Giang đều lặng lẽ ngồi trên băng ghế dài. Khi Hàn Tuyết xuất hiện thì thấy Địch Vũ đang ở trước cổng bệnh viện. Vì anh không phải là người trong bang nên không tiện đi vào trước, chỉ có thể chờ Hàn Tuyết đến.
Cả hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Tâm trạng ai cũng nặng nề. Đèn trước phòng cấp cứu vẫn nhấp nháy.
"Kiều" giọng Hàn Tuyết vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
"Em về rồi." Tưởng Kiều mừng rỡ khi thấy Hàn Tuyết.
"Tại sao lại như vậy?" Hàn Tuyết cố giữ giọng thật bình tĩnh nhìn qua mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế.
"Anh ổn không? Biên giới có chuyện gì sao?"
"Anh không sao. Bọn buôn người lúc trước đột nhiên quay lại muốn giành địa bàn. Tình hình lão đại thế nào tôi?" Giọng Thẩm Bạch hơi trầm.
"Ba vẫn chưa tỉnh lại, em đang ở bên cạnh theo dõi. Tạm thời anh cứ đối phó với bọn chúng, chưa cần đưa lực lượng về." Hàn Tuyết không thể đánh đổi an nguy biên giới, ở đây cô vẫn xoay sở được.
"Anh sẽ sớm quay về, em nhớ cẩn thận." Thẩm Bạch nói ngắn gọn rồi cúp máy.
Đông Trấn nằm trên giường vẻ mặt có phần hốc hác nhưng rất an tĩnh. Thỉnh thoảng có y tá ra vào kiểm tra truyền dịch. Hàn Tuyết luôn túc trực cẩn thận quan sát y tá làm việc. Đến tối Tưởng Kiều quay lại với khá nhiều đồ ăn. Cô còn mang theo vật dụng cần thiết cho Hàn Tuyết.
"Tuyết, Lâm tổng ... hai người ăn uống chút gì đi." Tưởng Kiều vừa nói vừa bày đồ ăn ra bàn lớn. Phòng bệnh VIP rộng rãi, đầy đủ tiện nghi không thua gì khách sạn năm sao.
Hàn Tuyết không có khẩu vị không muốn ăn nhưng Lâm Cảnh Thần đã kéo cô ngồi xuống, lấy một chén cháo đặt trước mặt.
"Em cố gắng ăn một chút. Nếu tình hình này kéo dài em phải đủ sức khỏe để cầm cự."
Cô ngoan ngoãn húp chén cháo nhưng chỉ được một chút rồi buông xuống. Lâm Cảnh Thần lấy phần cháo còn thừa của cô ăn hết. Tưởng Kiều nén đau lòng, ôm lấy Hàn Tuyết.
"Em đừng lo quá, lão đại nhất định sẽ tỉnh lại. Em còn phải giới thiệu con rể cho ông ấy nữa chứ."