Chương 2

2. Lý Đan Vân có lẽ còn vội vã vào cung c/ứu hoàng đế nên không hề để ý đến ta. Vì vậy ta dễ dàng đưa Hà Ngọc Chi đi, chỉ để lại kỵ binh của Yến gia ở lại dọn dẹp kinh thành, ngay trong ngày hôm đó liền mang Hà Ngọc Chi ra khỏi kinh thành. Hà Ngọc Chi sắc mặt tái nhợt khi ta n/ém hắn lên xe ngựa. Hắn thu mình vào một góc xe, ôm lấy cái bụng đ/au nh/ức bởi cú đ/ẩy của ta. Ta đương nhiên rất hả hê khi thấy Hà Ngọc Chi đ/au đ/ớn và kh/ốn kh/ổ. Lâm Nghị đang đ/ánh xe ngựa bên ngoài, bên trong chỉ còn lại mỗi ta và Hà Ngọc Chi. Phu thê năm năm mới gặp lại, ta nhịn không được mà cho hắnmột cú t/át. Cái t/át này đủ mạnh khiến đầu của hắn quay ngoắt đi. “Hà Ngọc Chi, ngươi đúng là rất ấn tượng. Năm năm không gặp, vậy mà ngươi có thể làm ra chuyện động trời như vậy.” Theo ta thấy, Hà Ngọc Chi thực sự là một người đầy tham vọng, hắn đủ khôn ngoan để đạt được điều mà hắn muốn. Lúc này, tóc ta rối bù và ánh mắt chứa đầy sự h/ận th/ù. Hắn che má, nhìn thẳng mắt ta và nói: “Yến Như Ý, nàng quả thật không hề nương tay chút nào.” Hà Ngọc Chi được người người biết đến bởi sự đ/ộc á/c của hắn ta. Ngay lúc này đây, khi rơi vào tay ta, Hà Ngọc Chi vẫn có vẻ rất bình tĩnh. “Yến gia ta chưa bao giờ có một k/ẻ ph/ản bộ/i như ngươi. Ngươi thật sự làm ta cảm thấy x/ấu hổ.” Ta chế nhạo. “Ta không phải người nhà họ Yến, nếu ta t/ạo ph/ản cũng sẽ không ảnh hưởng tới nàng. Nhưng còn nàng, nàng không sợ bị b/ắt sao ? Nàng sẽ gặp rắc rối khi bắt giữ một k/ẻ t/ội nh/ân như ta. Tại sao lại không phủi sạch qu/an h/ệ với ta càng sớm càng tốt?” Ta vốn dĩ không hề để hắn vào mắt, nhưng khi nghe những lời ấy, ta cảm thấy như có ngọn l/ửa g/iận gi/ữ vụt lên trong đầu mình. Ta đẩy mạnh Hà Ngọc Chi, t/úm lấy cổ áo hắn, gần như ngh/iến r/ăng ngh/iến l/ợi nói: “Tên kh/ốn n/ạn này, ta, Yến Như Ý cho đến ch*t vẫn coi là thê tử của ngươi. Nếu ngươi không thể bỏ cái tính cách khó ưa này thì tốt nhất đừng có l/àm l/oạn.” Hà Ngọc Chi tâm tình từ đầu tới cuối đều không hề da/o động, hắn nheo mắt nhìn ta, một lúc sau mới mở miệng hỏi: “Nàng muốn thế nào ?” “Ta sẽ đưa ngươi về tổ tiên của Yến gia qu/ỳ l/ạy mấy ngày để nhận t/ội, sau đó sẽ gi/am gi/ữ ngươi lại, cả đời này cũng đừng mong nhìn thấy ánh sáng.” Ta nói một cách t/àn nh/ẫn. Hắn không hề tr/anh cã/i lại. “Được.” Hà Ngọc Chi chỉ đơn giản đồng ý. Dù sao thì bây giờ hắn cũng là t/ù nh/ân của ta và không còn bất kì lựa chọn nào khác. Lâm Nghị ở ngoài xe nghe được cuộc nói chuyện của bọn ta, yên lặng đưa vào một sợi dây dày dặn. “Tiểu thư, lần này ra ngoài vội vàng, không kịp mang theo x/iềng x/ích, ngài dùng tạm cái này để tr/ói hắn lại trước đi." Hà Ngọc Chi có vẻ rất ngoan ngoãn, nghiêng đầu và đưa hai tay về phía ta như đang nói ta muốn làm gì cũng được. Ta lén ho mấy cái nhưng không hề lấy sợi dây để tr/ói Hà Ngọc Chi lại. Ta liếc nhìn Lâm Nghị ở ngoài xe, cảm giác đứa nhỏ này thật không có mắt nhìn, liền cho hắn một câu: “Bi/ến đi.” Sợi dây rất dày dặn, nhưng cổ tay dưới áo choàng của Hà Ngọc Chi rất trắng và g/ầy, nếu trói lại có thể sẽ để lại vết b/ầm.