Chương 952: Đại chính biến - Thắng bại chuyển đầu(2)

Tam Giới Đại Sư
Nguồn: truyenfull.vision
Khi Từ Tước người đầy mồ hôi trở lại ti Lễ giám thì đã là giờ Hợi. Phùng Bảo tự nhiên đang kiển chân chờ đợi, vừa nhìn thấy hắn trở về liền bật dậy, cầm lấy tay hắn hỏi: - Sao hả, Trương tiên sinh nói thế nào? Từ Tước miệng khát lưỡi khô, cả nước cũng không buồn uống, liền đơn giản rõ ràng tóm tắt lại ý của Trương Cư Chính của một lần. Sau khi Phùng Bảo nghe xong tâm trạng ổn định đôi chút. Phùng Bảo lại thương nghị với Từ Tước, nên tìm người nào, nên làm chuyện gì, thương lượng đâu ra đấy, nhiều lần đắn đo cũng tìm không ra lỗ thủng nữa thì đã là hừng đông rồi. Không đợi đến trời sáng, Phùng Bảo phân phó Ngô Ân, lặng lẽ tìm tới mấy đại thái giám quan trọng. . . còn có nữ quan thiếp thân của Lý nương nương. Việc Phùng Bảo bị buộc tội đã nhanh chóng truyền khắp trong cung, chỉ còn giấu mỗi Càn Thanh cung mà thôi, bởi vì các đại thái giám đồng ý giúp hắn che đậy mà không phải bỏ đá xuống giếng. Tuy bởi vì Phùng Bảo bình thường phóng khoáng, làm đủ kiểu cách của một đại ca cầm đầu, nhưng nguyên nhân nhiều hơn là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. . . Cao Hồ Tử sát khí quá nặng, ở trong mắt hắn, thái giám của nội đình đều nên giết, nếu như không có Phùng Bảo chống đỡ, cuộc sống của mọi người sẽ rất khó khăn. Phùng Bảo đỏ mắt đưa tấu chương này cho mấy người xem. Đợi họ xem xong rồi, mới buồn bã cười nói: - Chư vị có cảm tưởng gì? - Khinh người quá đáng, đây là Cao Hồ Tử muốn đuổi tận giết tuyệt còn gì! - thái giám quản sự của Nội quan giám Khưu Dụng giận dữ nói. Mọi người đều gật đầu, biểu thị đều có ý nghĩ này. - Cao Củng, là thiên địch của trung quan chúng ta... Ngô Ân hợp thời câu dẫn ra hồi ức khó chịu của mọi người: - Từ lúc hắn lên đài, cuộc sống của chúng ta ngày càng khốn khổ. Cắt đường tài lộ của người ta như thể giết cha mẹ. Nào là hoàng điếm, thuế quan, đều là cây rụng tiền của thái giám trong cung, Cao Củng lại không lưu tình chút nào xóa đi sạch, những đầu lĩnh thái giám này có thể không hận sao? Đợi thành công câu dẫn ra thù hận giai cấp của mọi người, Phùng Bảo mới bùi ngùi nói: - Ngày hôm trước, Cao Củng cưỡng đoạt quyền hành của ti Lễ giám, nếu chúng ta không đoàn kết lại, bảo vệ quyền lực của mình, thì thật sẽ bị hắn nuốt chửng, xương cốt cũng chả còn đâu. Nói đoán hắn vén y bào, quỳ xuống trước mọi người. Chúng thái giám sao có thể để lão đại quỳ được, vội vàng quỳ xuống. - Nếu chư vị không giúp, Phùng Bảo ta phải đứng mũi chịu sào, trở thành quỷ dưới đao của Cao Hồ Tử thôi. Phùng Bảo ý bảo mọi người an tâm chớ nóng vội: - Đạo lý môi hở răng lạnh ta không nói nhiều nữa. Ta chỉ hỏi một câu, các ngươi dự định bảo trì trầm mặc, nhìn ta đi chết, hay là cùng ta cùng chống lại bên ngoài? ". . ." Chúng thái giám nhìn nhau, dưới uy ép mạnh mẽ của Cao Củng, họ đều cảm thấy sợ hãi đến thấu xương. Lúc này, vị trí ti lễ thái giám đã không còn là bảo tọa mà người người đều muốn ngồi xuống nữa rồi, mà là một miệng núi lửa bất cứ lúc nào sẽ phun trào. Cao Củng một ngày không đi, thì sẽ không còn ai muốn làm con chim đầu đàn kia nữa, cho nên trước khi Cao Củng biến đi, vẫn để Phùng Bảo tiếp tục chống đỡ là tốt nhất. Suy nghĩ cẩn thận nhân quả trong đó rồi, mọi người rốt cuộc tích cực đáp lại: - Đây không phải là nguy cơ của một mình Phùng công công, mà là nguy cơ của toàn thể trung quan, nếu như lúc này không đồng lòng, chúng ta thật sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục thôi! - Đa tạ chư vị. . . Phùng Bảo cảm kích đến rơi lệ doanh tròng, dập đầu cho mọi người một cái thật vang. Mọi người vội vàng trả lại cho hắn ba cái, lúc này mới nâng nhau đứng dậy, uống máu ăn thề, phát thệ tuyệt không phản bội, kẻ nào làm trái kiếp sau sẽ vẫn làm thái giám. . .(lmao) Tất cả mọi người nhỏ máu vào trong bát, Phùng Bảo nhìn nữ quan vẫn đứng ở bên cạnh nói: - Linh Nhi cô nương. . . - Để ta gia nhập cũng được. Nữ quan kia nhìn nhu thuận, nhưng nàng có thể từ trong hàng vạn hàng nghìn cung nữ tranh ra được thì đều là nữ cường nhân, nghe nàng buồn bã nói: - Nhưng sau đó việc mua sắm của cục Y mạo, cục Châm chức đều phải ta định đoạt.