Chương 12: Khách đến thăm

Áo Bỉ Gia
Nguồn: truyenfull.vision
Đây là lần đầu tiên từ khi tham gia làm việc Trịnh Dĩnh nghiêm túc đối đầu với đồng nghiệp như vậy, cũng là lần đầu tiên chủ động muốn rời khỏi một nơi. Nếu Dương Bân bị sa thải, cô nhất định sẽ không tiếp tục ở tổ dự án ba nữa. Vì vậy đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nói không nghĩ ngợi như vậy. - Trịnh Dĩnh cô cái miệng thối sao lại nói như thế chứ? Có tin hay không sau này tôi… Chu Tiểu Nghệ tức giận đỏ bừng mặt, chuyện có chút xấu hổ mọi người trong lòng hiểu không nói ra là được rồi, công khai nói ra thật sự là rất xấu. Xem ra cô và Trịnh Dĩnh này là hết rồi, nhưng suy nghĩ đến bây giờ thân phận khoa viên của cô ta còn chưa chính thức công bố ra, vì vậy lời uy hiếp của Trịnh Dĩnh chỉ nói ra được một nửa. - Chỉ dựa vào nha đầu thối cô mà dám uy hiếp lão nương sao? Nếu không ngày nào đó chúng ta tìm một chỗ đơn luyện một phen? Trịnh Dĩnh đặt văn kiện lên bàn rồi đứng người lên, có vẻ là bốc hỏa rồi. Thứ nhất cô không quan tâm công việc ở đây, thứ hai không quan tâm danh tiếng ở đây, ý đồ chính là vui vẻ, kết mấy người bạn thật lòng, thực sự chọc giận cô rồi cô liền đem mấy tên tiểu nhị trong nhà hàng của chồng đến đánh cho đôi cẩu nam nữ này một trận cũng không phải là chuyện không thể. Ngoài ra, cô có muốn tiếp tục làm việc ở tổ dự án này hay không là một chuyện khác. Nếu cô không chủ động từ chức, Tần Lượng nếu muốn sa thải cô thì đó cũng phải xem hắn có năng lực đó không. - Chị Trịnh chị Trịnh…nói đùa rồi, đừng tưởng thật… Thẩm Quốc Cường, Triệu Lỗi hai người vội giảng hòa. Tiếp xúc hơn một năm, tình hình trong nhà Trịnh Dĩnh bọn họ cũng là có chút biết rõ. Nếu cô ấy muốn đánh Chu Tiểu Nghệ thì thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay. - Thẩm Quốc Cường, cậu mỗi ngày theo sau Tần Lượng nịnh trước nịnh sau, bảo vệ hắn mọi chỗ, cậu còn coi mình là người không? Khi có chỉ tiêu chuyển biên chế hắn có nghĩ đến cậu sao? Cậu còn không nhìn ra hắn là người nào à? Một tên háo sắc mà thôi! Trình Dĩnh tính tình tốt không tức giận thì thôi, bây giờ sau khi bốc hỏa rồi thật sự là không hề kiêng nể, nghĩ được gì thì nói cái đó. - Ài…chị Trịnh…chị Trịnh… Thẩm Quốc Cường sắc mặt lúng túng, nhưng nói gì cũng không nói nổi, nỗi buồn bực này của anh ta vốn dĩ chỉ có bản thân biết, bị Trịnh Dĩnh nói công khai ra như vậy khiến anh ta lúc này có chút kích động muốn khóc. Dưới sự hống hách của Tần Lượng, tổ dự án ba luôn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, nhưng hôm nay từ chuyện của Dương Bân làm ngòi nổ, bị Trịnh Dĩnh đem tất cả mọi chuyện nói rõ ra, mâu thuẫn cũng trong nháy mắt toàn bộ đều bộc phát, và xu hướng ngày càng mất cân bằng. Tổ dự án ba trước giờ chưa từng náo nhiệt như bây giờ. Chỉ là Dương Bân đang ở trong nhà vệ sinh đóng cửa, mở vòi hoa sen xả nước ào ào tẩy rửa đồ vệ sinh, tiếng nước rất lớn cộng thêm hắn luôn đang nghĩ chuyện trong lòng, vốn dĩ không chú ý đến sự ồn ào ở phòng làm việc lớn đó. - Tần tổng, có người phỉ báng làm nhục anh, anh cũng không quản sao? Chu Tiểu Nghệ nước mắt ở hốc mắt đã ngấn ra, nhưng cũng không dám đối đầu với Trịnh Dĩnh, đành phải cáo trạng cầu cứu Tần Lượng. Tần Lượng lúc này trên mặt lúc đỏ lúc trắng, bị Trịnh Dĩnh công khai sỉ nhục như vậy, hắn đương nhiên không thể không có cảm giác gì, nhưng suy nghĩ đến hai nhân viên làm việc bị sa thải trong tổ, nhất định sẽ dẫn đến sự chú ý của Cục, làm không tốt sẽ khiến cấp trên cảm thấy sự quản lý của hắn có vấn đề lớn. Trong Cục cũng không phải chỉ có Tôn Phiên Vân là lãnh đạo. Mặt khác, Dương Bân bị sa thải, Chu Tiểu Nghệ điều đi phụ trách tổ dự án thứ tư, lại sa thải đi Trịnh Dĩnh, tổ dự án ba nhất thời thiếu đi một nửa, tính liên tục của công việc cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Tần Lượng sau khi cân nhắc tổng hợp trong lòng một phen, biết mình bây giờ vẫn là chỉ có thể giải quyết vấn đề của Dương Bân trước, về sau mới dễ giải quyết vấn đề của Trịnh Dĩnh. Tuy nhiên, bây giờ không áp chế Trịnh Dĩnh, để cô ta tiếp tục nói loạn mắng loạn như vậy, Tần Lượng hắn sau này còn có uy tín gì trong tổ dự án ba nữa? Khi Tần Lượng đang chuẩn bị lên giọng công khai răn dạy Trịnh Dĩnh mấy câu để trấn áp tình hình, giúp mình và Chu Tiểu Nghệ lấy lại thể diện thì có người mở cánh cửa văn phòng lớn ra và đi vào. Người vào là một cô gái thanh mảnh khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đeo một cặp kính gọng nhỏ, trên tay cầm chiếc cặp công văn, bộ dạng rất lão luyện. - Xin hỏi đây là tổ dự án ba phòng dự án Cục Xúc tiến thương mại phải không? Sau khi cô gái đi vào, nhìn mẩu giấy ghi chép màu vàng trong tay rồi hỏi đám người trong phòng làm việc một câu, là vẻ mặt và giọng điệu từ trên cao nhìn xuống kiểu bẩm sinh. - Đúng vậy, xin hỏi, cô là ai? Tần Lượng làm khoa viên một năm rồi, đã bước đầu học được cách nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhìn ra người đến phi quan tức quý, vội vàng làm vẻ mặt tươi cười lên đón. - Tôi là Lý Thiên Chân của Công ty Đông Ngu. Cô gái đưa danh thiếp cho Tần Lượng, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt. - Lý…Thiên…Chân? Tần Lượng sau khi nhận được danh thiếp mà cô gái đưa thì kinh ngạc thất sắc, lập tức trên mặt mang vẻ tươi cười hơn nữa mời cô vào phòng làm việc lớn. Sau khi mời cô ta ngồi xuống ghế sô pha lại lớn tiếng dặn dò Chu Tiểu Nghệ rót nước cho Lý Thiên Chân. Lý Thiên Chân, trợ lý của Đường Oánh…