Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1606 Đây chính là đại trận thủ sơn của Thục Sơn.

Thanh Bình hét lên một tiếng quái dị, vội vàng tung người lên không trung. Nhưng ngọn lửa kia và hắn ta cứ như hình với bóng, cho dù hắn ta có tránh né như thế nào thì nó vẫn quay quanh hắn ta. “Các người dám ra tay!” Tử Bình bên cạnh cũng hô lên, một vầng sáng màu  chợt tím lóe lên, trong tay hắn có thêm một thanh kiếm màu tím. Chỉ cần nhìn là biết thanh kiếm đấy chính là một món bảo vật. Thục Sơn không hổ là đại phái cổ đại đứng sau Thiên Đô, ngay cả thanh kiếm của một đệ tử gác cổng thôi mà cũng là bảo vật, nếu đưa cho các môn phải nhỏ khác, sợ là chỉ có chưởng môn mới dùng nổi. Một luồng khí chém ngang mà đến, lao thẳng tới ba người bọn họ. Ba người kia lại như chẳng có việc gì, vẫn đứng ở đó. Ngay khi kiếm khí chém tới gần bọn họ, nó đột nhiên lại bốc hơi không thấy bóng dáng đâu. Tử Bình khiếp sợ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, lập tức chém thấy vài đường kiếm nữa. Kiếm khí giăng khắp nơi, mang theo sát khí lạnh thấu xương. Nhưng rốt cuộc vẫn không khác gì vừa rồi, tất cả kiếm khí như đá chìm đáy biển, đều biến mất không dấu vết. Chỉ là lúc ấy Tử Bình đã nhìn rõ, trong ba người kia, cô gái trẻ bên trái đã khẽ cử động ngón tay, miệng lẩm bẩm gì đó, không gian xung quanh bọn họ như bị cắt rời ra. Còn kiếm khí thì bị chính phần không gian bị chia cắt đó hấp thụ. Dù sao Tử Bình cũng là đệ tử của Thục Sơn, coi như có chút kiến thức, hắn nhận ra đây là một loại pháp thuật không gian. Thục Sơn cũng có loại pháp thuật này, chẳng qua là ít người học, chứ chưa nói đến có người sử dụng thuần thục và nhẹ nhàng như cô gái kia. Trong lòng hắn ta khiếp sợ, hai cô gái này, một người vẽ đất thành lồng giam, người còn lại thì phóng hỏa từ trong hư không, một người pháp lực cao cường, một người thì thủ đoạn cao tay, còn chàng trai đứng ở giữa hai người từ đầu đến cuối vẫn chưa hề làm gì. Đã đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể ra sức đánh một trận, đâu thể để bọn họ tùy tiện xông vào được. May mắn thay, đây là cổng núi Thục Sơn, đương nhiên sẽ không chỉ có mình hai người bọn họ là đệ tử gác cổng. Hắn kêu lên một tiếng, thanh kiếm màu tím trong tay không tấn công nữa mà lại chĩa ra sau, một tia điện tím xuyên qua mây mù, đánh thẳng vào một cái bệ trên đỉnh cầu ở giữa biển mây. Coong… Một tiếng chuông vang lên, vọng khắp bầu trời xanh. Hóa ra là trên cái bệ kia có một chiếc chuông, vừa rồi bị kiếm khí của Tử Bình đánh trúng. Sau khi tiếng chuông vang lên, biển mây bắt đầu cuộn trào. Đột nhiên có mười hai trụ đá khổng lồ mọc lên từ biển mây, xếp thành một hình tròn. Trên mỗi trụ đá đều có một người đứng ở đấy. Mây mù giữa những trụ đá bắt đầu chuyển động, tạo nên một vòng xoáy, ở giữa hai ngọn núi xuất hiện một Thái Cực hư không. Đây chính là đại trận thủ sơn của Thục Sơn. “Ân sư thúc, nhanh tới cứu Thanh Bình sư huynh!” Tử Bình kêu lên. Tiếng kêu vừa dứt, hai luồng tử khí mờ ảo lập tức được phóng ra từ một trong những cột đá kia, một luồng cuốn lấy Tử Bình kéo về sau, luồng khí còn lại thì lao thẳng về phía Lâm Mộng Đình. Lâm Mộng Đình nhẹ nhàng đưa cây trâm cài lên, phóng ra một ngọn lửa ngăn chặn luồng tử khí đó. Tử khí gặp phải lửa lập tức quay đầu, xoay một vòng trên không trung, vòng qua vòng tròn lửa kia rồi tóm lấy Thanh Bình đang bị  lửa vây quay, kéo hắn ta về phía trụ đá trên sân thượng. Lúc này quần áo trên người Thanh Bình đã bị đốt thành tro, trên người hắn ta đến một cọng lông cũng chẳng còn. Trên trụ đá ở giữa có một người lên tiếng quát to: “Tôi là Ân Lôi của Thục Sơn, các người là ai, dám xông vào Thục Sơn, đả thương đệ tử của chúng tôi?” Lý Dục Thần đáp: “Kẻ hèn tên là Lý Dục Thần, bởi vì người bạn Mã Sơn của tôi đã bị Diệu Âm chân nhân của Thục Sơn dẫn đi, sự việc có chút hiểu lầm nên hôm nay tôi tới đây, hy vọng rằng có thể đích thân làm rõ mọi chuyện.” “Hừ! Nếu đã vậy, vì sao lại ra tay làm người khác bị thương?”