Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1607 Cô là người của Vu Đạo!”

Ân Lôi nhìn sang Thanh Bình, quả nhiên trên người hắn ta thì ngoài quần áo lông tóc bị đốt ra thì da thịt không bị tổn thương chút nào. Hắn nhíu mày, nhìn bộ dạng của Thanh Bình, có vẻ như không bị thương nhưng lại bị sỉ nhục nặng nề. Còn khả năng khống chế hỏa thuật tinh vi của cô gái phía đối diện kia, có lẽ đã phải dày công tôi luyện mới có được. “Hừ, chẳng lẽ cô còn muốn chúng tôi cảm tạ cô nương tay không giết sao? Nực cười!” Ân Lôi tức giận nói. “Vậy tại sao ông không hỏi hai đệ tử của ông đã nói những gì, làm những gì đi? Thục Sơn là một môn phái lớn, chúng tôi tới đây thăm núi, các người sỉ nhục chúng tôi thì đã đành, lại còn muốn xuống tay giết người, chuyện này tính nói thế nào đây? Nếu không phải chúng tôi tốt bụng thì vừa rồi đã bị hắn ta đẩy xuống vách đã ngã chết rồi!” Lâm Mộng Đình nói. Ân Lôi nhìn sang Thanh Bình. Lúc này đây, Thanh Bình đã chật vật đến độ không dám nói chuyện, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Tử Bình bước lên phía trước, kể lại những chuyện đã xảy ra cho Ân Lôi. “Ân sư thúc, bọn họ nói muốn gặp Diệu Âm sư thúc, chúng tôi đã từ chối nhưng bọn họ vẫn muốn dây dưa, lúc này sư huynh mới ra tay dạy dỗ.” Ân Lôi nghe xong thì nói với ba người bọn họ: “Chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, các người cũng nên quay về đi thôi.” “Ồ, đây là sự ngạo mạn của Thục Sơn sao?” Lâm Mộng Đình hỏi: “Ông nói chúng tôi về là chúng tôi phải về à? Người của chúng tôi vẫn còn bị Thục Sơn các người nhốt lại, sống chết chưa rõ, người nên truy cứu phải là chúng tôi mới đúng.” Ân Lôi cau mày: “Khá lắm cô nhóc miệng lưỡi nhanh nhẹn kia! Chưa nói đến việc tôi đây chưa từng nghe thấy ai tên Mã Sơn đã vào núi, mà cho dù có là thật đi chăng nữa, bị Diệu Âm trưởng lão đưa về thì chỉ có hai loại, hoặc là thiên phú hơn người, thu làm đệ tử của Thục Sơn, hoặc là yêu ma trên thế gian, đưa về núi trừng phạt. Người bạn kia của cô thuộc loại nào?” Đinh Hương lớn giọng nói: “Ai thèm làm đệ tử Thục Sơn các người chứ, thả anh Mã Sơn của tôi ra!” “Tôi đã nói rồi, ở đây không có người này, các người đừng cãi cọ vô lý nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình!” Ân Lôi tức giận quát. Lâm Mộng Đình nói: “Dục Thần, có vẻ như thương lượng trong hòa bình không được rồi, sợ là đến cả cửa người ta cũng không cho mình bước vào đâu!” Đinh Hương nói: “Vậy thì xông vào!” Còn Lý Dục Thần thì đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào biển mây ở phía dưới, sâu trong đại trận Vân Sơn. “Ha ha ha ha….” Ân Lôi bật cười lớn: “Mấy đứa nhóc còn chưa dứt sữa, tu hành được chút đạo hạnh là đã dám mở miệng ăn nói ngông cuồng! Biết đây là đâu không? Đại trận hộ sơn của Thục Sơn này đã sừng sững cả ngàn năm, tính đến nay vẫn chưa có ai có thể xông vào. Dựa vào các cô cậu ư? Ha ha ha…” “Vậy cứ thử xem!” Lâm Mộng Đình ra tay trước. Cô tung người lên không trung, trâm cài vạch ra một đường, bên trên biển mây lập tức dấy lên một ngọn lửa trải rất dài, bắn thẳng về phía trụ đá của Ân Lôi. Ân Lôi cười nhạt một tiếng, kiểm soát đại trận, một luồng tử khí hư mờ ảo bắn ra từ cột đá, đụng vào ngọn lửa kia rồi nổ tung, tia lửa văng ra khắp nơi, rơi xuống biển mây. Trâm cài trong tay Lâm Mộng Đình vẫn không ngừng chuyển động, ngọn lửa lập tức hồi sinh, như vô số con rồng lửa đồng loạt lao về phía đại trận. Mười hai trụ đá trong đại trận bắn ra mười hai luồng tử khí, nhắm vào rồng lửa. Lâm Mộng Đình điều khiển giữa hư không, ngọn lửa đó linh hoạt như rồng như rắn, len lỏi qua biển mây. Còn mười hai luồng tử khí kia thì vây quanh mười hai trụ đá tạo thành bình phong để che chờ, vừa ngăn cản đòn tấn công của ngọn lửa, vừa truy đuổi con rồng lửa kia. Chỉ trong một thoáng, tử khí và ngọn lửa dữ dội cứ qua lại trong biển mây, tựa như vô số rồng tím và rồng lửa đang chơi trò đuổi bắt nhau dưới đám mây. Ân Lôi cười khẩy: “Xem như cô cũng có chút bản lĩnh!” Lâm Mộng Đình cảm thấy hơi quá sức, cô khẽ cau mày, lấy Tử Vân Như Ý ra rồi tiện tay vung lên, một tia Tử Vân từ trên trời giáng xuống, giáng thẳng vào biển mây. Tử khí mờ ảo trong trận bị Tử Vân ảnh hưởng, chúng bắt đầu chậm chạp hơn, còn những con rồng lửa kia lại càng tăng thêm sức mạnh, ngọn lửa cũng dữ dội và linh hoạt hơn. “Thiên Vu Tử Vân!” Ân Lôi khiếp sợ: “Cô là người của Vu Đạo!” “Hứ, Vu Đạo quỷ đạo gì chứ, đều là do đám người các ông cố ra vẻ huyền bí thôi! Đạo vốn dĩ không có giới hạn, vạn pháp đều có chung một nguồn!” Lâm Mộng Đình vừa nói vừa tăng cường sức tấn công của Tử Vân và Kim Thoa. Sắc mặt Ân Lôi dần trở nên nghiêm trọng, ông ta hét lớn: “Đổi trận!” Mười hai cột đá bắt đầu chậm rãi di chuyển, những luồng tử khí hư ảo kia không chỉ mạnh hơn mà còn biến hóa không lường, ánh sáng trong biển mây dần dần chập chờn vô định, không gian cũng vỡ vụn, từng tầng từng tầng bắt đầu tách nhau ra. Trong chốc lát đó, cả thế giới trước mắt đã thay đổi, những ngọn núi phía xa xa đều biến mất, chỉ còn lại mười hai trụ đá khổng lồ vẫn điềm nhiên đội trời đạp đất, di chuyển qua lại trong biển mây mịt mù,