Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1608 như đang nhảy múa trong mưa gió.

Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng ở bên vách đá. Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu cả biển mây, thấy được nơi tận cùng của Thục Sơn. Đại trận hộ sơn này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, mười hai trụ đá kia đang phát sáng, qua lại trong biển mây. Ba người bọn họ cứ thế mà bị vây lại ở giữa đại trận. Mười hai trụ đá di chuyển, không gian cũng biến hóa không ngừng, đám mây màu tím bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, không thể nào ngưng tụ lại một chỗ, cả khoảng trời nơi ấy nhuốm một màu tím. Ngọn lửa bùng lên từ cây trâm cũng bị biển mây nuốt chửng. Ân Lôi đứng trên bệ của trụ đá, lạnh lùng nhìn bọn họ: “Hạt gạo mà cũng dám so với ánh trăng sáng sao? Hôm nay tôi sẽ cho các cô các cậu biết cái gì gọi là trận pháp Tiên gia!” Nói xong, trong tay ông ta xuất hiện một món bảo vật không biết tên, rồi ông ta ném nó lên không trung. Bầu trời xám xịt đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, một tia sét từ trên trời giáng thẳng xuống. Lâm Mộng Đình hừ lạnh, vung cây trâm cài trên tay lên. Tia sét đánh thẳng vào trâm cài, một luồng điện chạy dọc xuống dưới, cả người Lâm Mộng Đình đắm chìm trong dòng điện, tựa như một nữ thần đang giơ hai cánh tay lên. Tiếng sấm vẫn vang lên không ngừng, từng tia chớp nối nhau giáng xuống. Còn cây trâm cài kia tựa như cột thu lôi, hấp thụ toàn bộ sét. Tử Vân Như Ý bùng lên một thứ ánh sáng màu tím, những đám mây tím dần tản ra, lại ôm lấy cả người Lâm Mộng Đình. Tia sét chạy dọc theo bề mặt của những đám mây tím, rồi bắn ra bốn phía. Trong tay Ân Lôi lại xuất hiện thêm một lá cờ, ông ta vung lên hai cái: “Đổi trận!” Trận hình thay đổi, trụ đá di chuyển, biển mây cuộn trào. Trụ đá dưới chân Ân Lôi bỗng chia làm hai, rồi từ hai chia làm bốn, từ bốn lại chia làm tám… Những trụ đá khác cũng vậy. Lúc này cả không gian chỉ toàn là trụ đá, sừng sững chống trời ở trong biển mây. Giữa những trụ đá xuất hiện những vòng xoáy, âm dương luân phiên nhau, tựa như trăm ngàn bức Thái Cực tầng tầng lớp lớp, trên dưới lộn xộn mà trải ra. Lâm Mộng Đình khẽ cau mày, cô biết không gian của đại trận này đã đạt tới cực hạn, nếu bây giờ mình hành động thiếu suy nghĩ mà động vào thì sẽ bị cuốn vào trong đại trận. Cô ném cây trâm cài lên, trên cây trâm bỗng mọc ra một đôi cánh rực lửa, nó bay vút lên cao, lơ lửng trên không trung. Đôi cánh này chính là đôi cánh sa đọa mà Lý Dục Thần thu được sau khi giết chết thiên sứ Viktor ở Loset, rồi đưa đi luyện hóa vào cây trâm. Trâm vàng mọc cánh, hóa thành một con phượng hoàng lửa, vừa đỡ lấy những tia sét giáng xuống từ bầu trời, vừa phun ra một ngọn lửa. Nhưng khi rơi vào trong trận, ngọn lửa kia lập tức bị tầng tầng cá âm dương nuốt chửng. Dưới sự che chở của ngọn lửa, Lâm Mộng Đình vung Như Ý lên, tung người xông vào trong trận. Ân Lôi cười mỉa: “Không biết lượng sức mình!” Dứt lời, ông ta lập tức huy động những luồng tử khí mờ ảo trong trận, bắn về phía Lâm Mộng Đình. Lâm Mộng Đình tung người lên không trung, dáng người mảnh khảnh, thân thể uyển chuyển, tựa như tiên nữ trên trời hạ phàm. Như Ý trong tay theo động tác của cô tạo ra những đám mây từng vòng từng vòng mà bao lấy luồng tử khí mờ ảo kia. Giữa những làn mây đang cuộn trào, đột nhiên một luồng ánh sáng ngũ sắc chợt lóe lên. Thì ra là do đầu Như Ý bắn ra, luồng ánh sáng ngũ sắc đó rọi thẳng vào vòng xoáy nơi biển mây, vòng xoáy lập tức ngừng chuyển động, còn những đám mây thì bị nhuốm thành năm màu, trong chớp mắt cũng ngừng trôi dạt. Lâm Mộng Đình tung người bay lên, như đang nhảy múa trong mưa gió.