Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1609 “Giúp Mộng Đình phá trận!”

Ân Lôi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đấy, mới đầu còn không hiểu tại sao Thái Cực Hư Không lại dừng lại, ông ta còn tưởng rằng đại trận có vấn đề, hoặc là Lâm Mộng Đình đã dùng loại vu thuật cổ đại nào đó để đóng băng đại trận. Mãi cho đến khi bảy tám vòng xoáy khác cũng ngừng lại, toàn bộ đều bị luồng sáng ngũ sắc khi rọi vào, tiếp tục ngừng xoáy, trông không khác gì những hòn đá ngũ sắc. Lúc này ông ta mới sực nhớ ra gì đó, khiếp sợ nói: “Tức Nhưỡng! Cô… Cô là truyền nhân của Nữ Oa!” Tức Nhưỡng là thiên thạch Nữ Oa vá trời còn để sót lại, nghe đồn rằng thế hệ đấy vẫn còn, chỉ là vô cùng thần bí, nửa vu nửa tiên, không thuộc về huyền môn. Ân Lôi nhìn thấy Tức Nhưỡng, rồi lại thấy Thiên Vu Tử Vân trong tay Lâm Mộng Đình, đương nhiên sẽ nghĩ cô là truyền nhân của Nữ Oa. Giờ đây ông ta cũng muốn dừng đại trận lại, hỏi cho rõ ràng, nếu cô thật sự là truyền nhân của Nữ Oa thì bọn họ thật sự không dám chọc vào. Nhưng chuyện đã đến nước này, đại trận đâu thể nói dừng là dừng được. Hơn nữa, đại trận dừng lại, cũng đồng nghĩa với việc bọn họ nhận thua. Bên kia có ba người, mới chỉ một người ra tay, tên Lý Dục Thần đó vẫn đứng đây như không có việc gì, nếu cứ vậy mà ngừng lại, mặt mũi của Thục Sơn biết giấu vào đâu? “Hừ, có Tức Nhưỡng cũng đừng mơ mà phá được đại trận hộ sơn của chúng ta!” Sắc mặt Ân Lôi trầm xuống, ông ta hạ quyết tâm, xung lá cờ trong tay lên: “Vạn kiếm!” Mây trong đại trận bắt đầu biến đổi, còn lá cờ trong tay Ân Lôi giờ đây cũng đã hóa thành một thanh bảo kiếm, treo lơ lửng trên đỉnh đầu ông ta. Trong hư không ngàn dặm trở lại, phía trên từng những trụ đá cũng lơ lửng những thanh kiếm, có thanh màu tím, có thanh lại màu xanh. Nhìn ra xa là cả một mảng xanh xanh tím tím, cũng chẳng biết có tất cả bao nhiêu thanh bảo kiếm. Lý Dục Thần hơi biến sắc, đại trận hộ sơn của Thục Sơn vậy mà lại bắt chước theo kiếm trận Vạn Tiên của Thiên Đô. Chỉ là kiếm ý vẫn còn kém xa, nếu là kiếm trận Vạn Tiên thật sự thì đã không cần động đến kiếm khí, chỉ cần sát khí kiếm ý trong trận thôi là đã đủ để nghiền nát thân thể của tiên thân thành bụi. “Đinh Hương!” Lý Dục Thần trầm giọng gọi: “Giúp Mộng Đình phá trận!” “Được!” Đinh Hương đáp lại, miệng thì niệm chú ngữ, không gian quanh người cô ấy liên tục biến đổi, chẳng mấy chốc người đã ở trong trận, dựa lưng với Lâm Mộng Đình. Đúng lúc này, kiếm trận được kích hoạt, vô vàn những thanh kiếm xanh tím bắn ra bốn phương tám hướng, tựa như một trận mưa sao băng nhắm thẳng về phía hai người. Trong tay Đinh Hương xuất hiện một chiếc la bàn, cô ấy ném nó xuống, la bàn rơi xuống chân hai người họ thì tản ra một luồng sáng xanh nhạt mờ nhạt. La bàn xoay trong, ánh sáng mờ ảo vẫn liên tục kia thoát ra ngoài. Luồng kiếm khí đang lao về phía họ đột nhiên lại cong cong vẹo vẹo, mềm oặt như những sợi tơ, còn đồng loạt đổi hướng, có đông có tây, có lên có xuống. Kiếm khí dày đặc chằng chịt, ngổn ngang tản đi. Nương theo ánh sáng lóe lên từ kiếm khí, Ân Lôi nhìn thấy rõ ràng, không gian xung quanh hai cô gái kia đã vặn vẹo vỡ vụn, kiếm khí lao tới sẽ lập tức bị phần không gian xé rách hút đi, tiến vào những tầng hư không khác nhau. Chưa hết, tệ hơn nữa chính là cô gái đang niệm chú kia, không gian quanh hai người họ vẫn đang biến đổi không ngừng, cô gái đó còn đổi hướng của luồng kiếm khí. Có những luồng kiếm khí va phải phần không gian bất thường, được tăng tốc lên rồi bắn ngược lại về phía sau. Ân Lôi khiếp sợ, vội vàng phất cờ lệnh trong tay, thay đổi trận pháp. Lợi dụng sơ hở này, Lâm Mộng Đình hô lên một tiếng rồi tung người lên không trung, cưỡi lên con phượng hoàng lửa trên trời, những đám mây tím lượn lờ xung quanh, phượng hoàng lửa xuyên qua tầng mây mà bay đi.