Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1610 "Có người đã khống chế hồn đèn của anh ấy."

Đinh Hương cũng niệm thần chú phối hợp với Lâm Mộng Đình, luân bàn dưới chân chuyển động, một luồng sáng hư áo lóe lên, từng tầng không gian dần chồng lên nhau, các trụ đá hai bên mây Thái Cực đều bị ánh ngũ sắc kia ngưng kết lại mà lần lượt sụp đổ. Ân Lôi đầu đầy mồ hôi, mặc cho ông ta có vung cờ như thế nào thì đều không thể thay đổi tình thế. Còn hai cô gái kia, một người cưỡi phượng lướt mây, một người chân đạp luận bàn hư không, chẳng mấy chốc nữa sẽ phá tới tâm của đại trận. Đúng lúc này, một tiếng rồng gầm chợt nặng nề vang lên, rất rõ ràng. Một luồng năng lượng mạnh mẽ vọt lên từ dưới tầng mây. Mây trời nổ tung, trụ trời sụp đổ, ngay giữa đại trận hộ sơn lại xuất hiện một lỗ thủng vô cùng lớn, một con rồng đỏ rực khổng lồ lao vút lên từ đó. Cự long bay lên không, một luồng sóng xung kích mạnh mẽ quét về bốn phía. Cột trời bốn phía gãy hết, hư không rạn nứt. Mây tím tan, lửa tắt, mây trôi loạn xạ, trời đất mù mịt. Cự long đã lên không trung, quay đầu lao xuống, phóng thẳng về phía Lâm Mộng Đình và Đinh Hương. Chỉ thấy toàn thân nó đỏ rực, trên đầu có một con mắt duy nhất, mắt lóe ánh sáng u ám, sâu thẳm. Lâm Mộng Đình vừa thấy, kinh hãi thốt lên "Thân thể Chúc Long!" Còn Đinh Hương thì đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ thân rồng, hét lớn "Đây là anh Mã Sơn!" Hai người còn đang sững sờ thì con rồng đỏ đã lao đến trước mặt họ. Luồng uy năng mạnh mẽ ấy lập tức phá vỡ Tử Vân Lưu Diễm, nghiền nát không gian xoay vòng của Lục Hư Luân Chuyển. Đinh Hương và Lâm Mộng Đình đã nhận ra Mã Sơn, đương nhiên không nỡ ra tay, bị luồng khí mạnh cuốn lấy, bay ngược ra sau. Nhưng thế tới của con rồng còn nhanh hơn, chỉ chốc lát là sắp đuổi kịp họ. Cự long há to miệng máu, trong con mắt duy nhất ấy tràn đầy thù hận. Đinh Hương nhìn Mã Sơn biến thành như vậy, đau lòng không chịu nổi, thân thể cô ấy lơ lửng giữa không trung, miệng gọi: "Anh Mã Sơn!" Ngay lúc đó, eo sau của hai người được ai đó đỡ lấy, một luồng sức mạnh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ giúp họ ổn định thân thể. Lý Dục Thần đã ra tay. Anh kéo hai cô gái về phía sau, đối diện trực tiếp với con rồng đỏ đang lao tới. Rồng đỏ xông đến trước mặt anh, dường như gặp phải bức tường vô hình, không thể tiến thêm chút nào. "Anh Mã Sơn!" Đinh Hương lo lắng kêu lên, cố gắng đánh thức Mã Sơn. Nhưng Mã Sơn sau khi hóa thành rồng trong mắt chỉ còn thù hận, anh ta gầm rú không ngừng, dốc hết sức muốn phá vỡ bức tường vô hình trước mặt, nuốt chửng những "kẻ xâm nhập" trước mắt. "Vô ích thôi, bây giờ anh ấy không còn ý thức." Lý Dục Thần nói. "Sao lại như vậy?" Nhìn Mã Sơn thành ra thế này, Đinh Hương sốt ruột đến muốn khóc. "Có người đã khống chế hồn đèn của anh ấy." "Nhưng, đèn Chúc Long Cửu Âm chẳng phải đã dung hợp với hồn phách anh ấy rồi sao? Nếu đèn bị lấy ra, sao anh ấy có thể sống sót?" Lâm Mộng Đình nghi hoặc hỏi. "Chính vì đã luyện hóa thành một thể, nên anh ấy mới còn sống. Bọn chúng muốn lấy đèn Chúc Long Cửu Âm, nhưng cây đèn này đã hòa làm một với anh Mã Sơn, không thể tách ra, nên chúng chỉ có thể dùng thuật câu hồn để bắt lấy hồn phách của anh Mã Sơn, sau đó khống chế hồn đèn, dùng phép luyện yêu lên thân thể anh ấy, nuôi thành thần thú hộ sơn." Lâm Mộng Đình và Đinh Hương nghe xong, cả người đều run lên. Họ có thể tưởng tượng được, Mã Sơn đã chịu bao nhiêu khổ cực. Tách hồn phách, luyện yêu thân thể, bọn chúng thật sự đối xử với anh ta như yêu ma rồi!