Rể Quý Vô Địch
Một đao đó tàn nhẫn vô tình, làm vô số người run rẩy.
Bạch Vũ không phải là thánh nhân, trong lòng anh biết, nếu như mình không có Tống Quế Khanh làm chỗ dựa và một thân thực lực, hôm nay chỉ sợ bị Lý Minh Quang giẫm thành chó chết.
Không ổn ngay cả Lam Hải Quỳnh cũng bị đối phương làm nhục.
Cho nên anh không chút nương tay phế đi tay trái của Lý Minh Quang.
Chỉ có như vậy, mấy người Lý Minh Quang mới có thể kính sợ, mới không dám lại có ý đồ xấu với mình và Lam Hải Quỳnh.
Sự thật chính là vậy, sự không phục còn sót lại trong lòng Lý Minh Quang, dưới một đao kia của Bạch Vũ tiêu tán.
Lúc Bạch Vũ mang theo Lam Hải Quỳnh rời đi, trong mắt Lý Minh Quang còn tràn đầy sợ hãi, và mang theo may mắn sống sót sau tai nạn.
Kiếp này, Bạch Vũ chính là ác mộng của anh ta.
Từ nhà hàng Tây đi ra, Lam Hải Quỳnh vốn muốn truy hỏi Bạch Vũ, nhưng một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi đến, cô phải lập tức quay về công ty họp.
Cô chỉ có thể thả Bạch Vũ ở trạm xe buýt.
Lúc rời đi, cô còn dặn dò Bạch Vũ một câu: “Không được đòi nợ!”
Sau khi tiễn Lam Hải Quỳnh rời đi, Bạch Vũ rời khỏi trạm xe buýt, bắt một chiếc taxi đến Thương hội Tứ Hải.
Bất kể tương lai có ly hôn hay không, món nợ mà Lý Tuyết Nhàn nhắc đến, Bạch Vũ đến muốn trả lại.
Trên xe taxi, Bạch Vũ tranh thủ thời gian ôn lại mấy bộ quyền pháp buổi sáng vừa luyện.
Ba giờ rưỡi chiều, xe xuất hiện cuối phố Trường Nhạc khu Nam Sơn.
Ở đây có một tòa nhà bảy tầng sừng sững.
Tòa nhà có chút tuổi, nhưng nhìn vẫn rất chắc chắn, cửa ra vào có một bãi đất lớn, hai bên có không ít cửa hàng nhỏ.
Cửa vào tòa nhà, treo bốn chữ Thương hội Tứ Hải, giương nanh múa vuốt, rất có khí thế.
Trên đường đến, Bạch Vũ đã biết rõ, Thương hội Tứ Hải là một tổ chức dưới tay tập đoàn Tứ Hải, cũng là một trong những thế lực ngầm của Đỗ Trường Giang.
Chủ sự là trợ thủ đắc lực của Đỗ Trường Giang, Hoàng Kha.
Đương nhiên, nói đến chủ sự, kỳ thật ngang bằng với một đại đường chủ.
Dùng thương hội ngụy trang, làm các loại hoạt động bên lề, trên tay nhuộm không ít máu tươi.
Bởi vì thường xuyên có người bị thương, cho nên Thương hội Tứ Hải cố định đến khám bệnh ở phòng khám Xuân Phong, mỗi tháng còn từ phòng khám Xuân Phong mua rất nhiều thuốc tiêu viêm.
Lý Tuyết Nhàn mặc dù không muốn qua lại với những người này, nhưng bác sĩ không có quyền từ chối bệnh nhân, cũng lo là đắc tội Thương hội Tứ Hải sẽ bị trả thù.
Cho nên mấy năm nay vẫn khách khí hợp tác.
Thương hội Tứ Hải cũng xem như là kính trọng phòng khám Xuân Phong, cách mỗi sáu mươi ngày thanh toán một lần, phần còn thiếu luôn dùy trì trong khoảng ba tỷ gì đó.
Không thiếu nhiều lắm, nhưng mà không trả hết, làm cho phòng khám Xuân Phong không thể không tiếp tục hợp tác.
Nhưng mà không biết vì sao, lần này qua sáu mươi ngày vẫn chưa có tính sổ, mấy ngày hôm trước còn lấy đi thuốc trị giá hơn một tỷ rưỡi.
Thuốc cầm máu tiêu viêm tồn kho của phòng khám Xuân Phong toàn bộ bị quét sạch sẽ.
Khoản nợ lập tức cao đến sáu tỷ.
Chuyện này làm Lý Tuyết Nhàn cảm thấy áp lực lớn, cũng cảm thấy bất an, cho người thúc giục nhiều lần, Hoàng Kha đều nói mấy ngày nữa rồi nói.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được Hoàng Kha muốn quỵt nợ.
Sáu tỷ, đối với Lý Tuyết Nhàn mà nói không phải là con số nhỏ, lợi nhuận một năm khoảng ba tỷ, nợ đến sáu tỷ, Lý Tuyết Nhàn ngủ cũng không yên giấc.
Chỉ là bà không thể nào trở mặt với Hoàng Kha, dù sao sau lưng Hoàng Kha còn có ông trùm Đỗ Trường Giang.
Cho nên lúc Bạch Vũ đòi muốn ly hôn với Lam Hải Quỳnh, Lý Tuyết Nhàn nhân cơ hội này đẩy vấn đề khó cho Bạch Vũ.
Bà muốn xem trò cười của Bạch Vũ.
“Rầm –”
Bạch Vũ mới từ xe taxi bước ra, mấy tên lưu manh đang nói chuyện phiếm ở cửa ra vào thì tiến lại gần.
Lái xe thấy thế chạy như một làn khói.
Bạch Vũ thản nhiên đi về phía mấy tên côn đồ.
Một thanh niên tóc vàng quát lớn một tiếng: “Ai đấy? Làm gì đấy?’
Bạch Vũ nho nhã lễ độ: “Xin chào, tôi là nhân viên mà phòng khám Xuân Phong phái đến, tôi tên Bạch Vũ, tôi đến tìm ông Hoàng kết sổ.”
“Bạch Vũ? Phòng khám Xuân Phong? Bạch Vũ ở rể nhà họ Lam?”
Nghe thấy anh tên Bạch Vũ, ánh mắt của thanh niên tóc vàng sáng lên: “Cậu chính là tên phế vật kia?”
Một giây sau, anh ta lập tức huýt một tiếng sáo.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Thương hội Tứ Hải ùa ra mười tên lưu manh, trong tay không cầm gậy bóng chày cũng là ống tuýp.
Không lâu sau, một người đàn ông đầu trọc đeo chuỗi phật xuất hiện.
Diện mạo tục tằng, hung hăng.
Chính là người phụ trách Thương hội Tứ Hải, Hoàng Kha.
Ông ta nhìn chằm chằm Bạch Vũ nhe răng cười: “Cậu chính là Bạch Vũ?”
Bạch Vũ ngửi được có gì đó không đúng: “Đúng vậy, tôi là Bạch Vũ của phòng khám Xuân Phong.”
“Cháu dâu của tôi thật đúng là thần.”
Hoàng Kha đắc ý cười: “Cô ấy nói chỉ cần quỵt tiền phòng khám Xuân Phong, nhà họ Lam sẽ đưa tên phế vật là cậu đến cửa.”
Bạch Vũ hơi nheo mắt lại: “Có ý gì?”
“Có ý gì? Nhóc con, cậu xui xẻo rồi.”
Hoàng Kha ngoài cười trong không cười: “Hoàng Huy Diệu là cháu trong tộc của tôi, cậu đả thương nó, tôi muốn báo thù cho nó.”
“Vốn tôi định cho người đến tìm cậu, kết quả cháu dâu tôi nói, cậu có chút thủ đoạn, trực tiếp phái người đi chặn, cậu rất dễ thoát thân.”
“Còn không bằng giữ lại khoản nợ của mẹ vợ cậu.”
“Loại vấn đề khó giải quyết này, mẹ vợ cậu rất có thể để cậu giải quyết, đến lúc đó tôi chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.”
“Không ngờ, cậu thật đúng là đến rồi, cũng không uổng phí bọn tôi chờ nhiều ngày như vậy.”
Ông ta ha hả cười lên, đắc ý và càn rỡ không nói nổi.
Cùng lúc đó, trên ban công lầu hai, xuất hiện mấy bóng người quen thuộc, chính là Hoàng Huy Diệu và Viên Tiểu Nhu.
Mọi người vênh váo tự đắc, từ trên cao nhìn xuống Bạch Vũ.
Mấy cô gái Viên Tiểu Nhu và Dương Kha Nguyệt chân dài trắng nõn, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Dù cách xa hơn mười thước, Bạch Vũ vẫn có thể cảm thấy được sự khinh miệt của bọn họ.
Rõ ràng là mấy người đã chờ Bạch Vũ mấy ngày.
Bạch Vũ nắm chặt tay, độc nhất là lòng dạ đàn bà, không ngờ Viên Tiểu Nhu lại thiết kế một cái bẫy như vậy cho mình chui vào.
Chỉ tiếc, cô ta đánh giá thấp mình.
“Hoàng Huy Diệu vô lễ với mẹ tôi trước, tôi chẳng qua là phản kích tự vệ mà thôi.”
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Hơn nữa ông Hoàng cũng được xem là nhân vật tai to mặt lớn, đối phó một vô danh tiểu tốt như tôi thế này, liệu có hạ thấp thân phận không?”
Anh thử nói lý.
“Tôi cũng không muốn đối phó với cậu, chỉ là cháu của tôi cho nhiều tiền hơn.”
Hoàng Kha bất đắc dĩ: “Cho nên cậu tự thấy bản thân xui xẻo đi.”
“Nhưng mà tôi cũng là người nói lý, cậu đánh gãy một tay của Huy Diệu, nếu cậu không phản kháng, chúng tôi chỉ phế hai tay của cậu.”
“Phản kháng, lại thêm hai chân.”
Ông ta tiến lên vỗ nhẹ bả vai Bạch Vũ: “Có ý kiến gì không?”
“Bộp –”
Bạch Vũ một phát bắt được tay của Hoàng Kha: “Ông Hoàng không khỏi khinh người quá đáng.”
“Trên thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé.”
Hoàng Kha giãy ra khỏi tay Bạch Vũ, lui về sau một bước cười nói: “Cậu quá yếu, nên bị bắt nạt.”
“Chú, đừng phí lời với tên này.”
Hoàng Huy Diệu trên tầng kêu lên một tiếng: “Trực tiếp đánh gãy tay chân cho cháu, để cho cậu ta bò đi như chó.”
Bạch Vũ đánh anh ta và bạn anh ta một trận ở cửa bệnh viện, mỗi lần Hoàng Huy Diệu hồi tưởng lại chuyện đó thì cảm thấy nhục nhã.
Nhiều năm là cậu ấm cô chiêu như vậy, vẫn luôn là anh ta bắt nạt người khác, lúc nào thì bị bắt nạt như vậy?
Lại còn trước mặt mấy người Viên Tiểu Nhu.
Mấy người Viên Tiểu Nhu không lên tiếng, chỉ là hếch cao mặt, chờ xem trò cười của Bạch Vũ.
“Vụt –”
Bạch Vũ đột nhiên xông ra ngoài, một cái tát tát lệch mặt Hoàng Kha.
Sau đó anh xoay người một cái, một quyền đánh trúng cằm của tên lưu manh tóc vàng.
“Bốp –”
Không đợi tên lưu manh tóc vàng kêu thảm, chân trái của Bạch Vũ lại đá trúng bắp chân tên còn lại.
Anh ta vừa mới ngã xuống, Bạch Vũ lại lần nữa lại gần, đánh bay người thứ ba.
Một giây sau, Bạch Vũ một quyền bên trái, đánh trúng cổ người thứ tư.
Người thứ tư giống như cọng bún mềm nhũn ngã xuống, Bạch Vũ lại đạp trúng đầu gối người thứ năm…
Lập tức, mười lăm người vây quanh Bạch Vũ, lập tức kêu thảm ngã xuống đất, không còn năng lực chến đấu.
Nhanh, thật sự là quá nhanh.
Tinh túy của Bát Cực Quyền, phát huy vô cùng tinh tế.
Nhìn đến cảnh này, mấy người Hoàng Huy Diệu và Dương Kha Nguyệt đều trợn tròn mắt.
“Mẹ nó… cái thứ ăn cơm mềm này, cậu ta dám ra tay trước?”
“Anh ta không phải là phế vật sao? Sao lại giỏi đánh như vậy?”
Mấy người Dương Kha Nguyệt muốn xem trò cười của Bạch Vũ, bây giờ tất cả đều thấy gò má đau rát.
“Sao có thể? Sao có thể?”
Mắt Hoàng Huy Diệu và Viên Tiểu Nhu trừng lớn, mang vẻ chó nhà có tang.
Mười lăm người này cũng không phải là cậu ấm cô chiêu, tất cả đều là bá vương đầu đường thân kinh bách chiến, sao vừa đối mặt đã bị đối phương hạ gục được?
Hoàng Kha khó có thể tin được.
Ngay lúc ánh mắt mọi người còn đang phức tạp, Bạch Vũ chậm rãi đi đến trước mặt Hoàng Kha.
Gò má Hoàng Kha sưng lên, nhưng ánh mắt chợt lạnh lẽo, trở tay rút đao ra, đâm về phía đùi Bạch Vũ.
Con dao đâm được một nữa thì dừng lại, không phải vì Hoàng Kha thiện tâm, mà là tay ông ta bị Bạch Vũ nắm lấy.
Vững như bàn thạch.
Một giây sau, răng rắc một tiếng.
Bạch Vũ cứng rắn bẻ gãy tay Hoàng Kha.
“A –”
Hoàng Kha hét thảm một tiếng, đau đổ mồ hôi đầy đầu.
Mấy người Dương Kha Nguyệt xem kịch, phút chốt da đầu tê dại bừng bừng.
Viên Tiểu Nhu cũng che miệng lại, con ngươi mang theo kinh ngạc.
Lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự mạnh mẽ của Bạch Vũ.
“Ông muốn chiến, vậy tôi chiến!”
Bạch Vũ một cước đá bay Hoàng Kha.
“Tôi là người phụ trách Thương hội Tứ Hải, cậu hôm nay làm tôi bị thương, làm anh em tôi bị thương…”
Hoàng Kha đỡ cái tay gãy gương mặt vô cùng đau khổ, gian nan phun ra một câu nói giữ thể diện:
“Thương hội Tứ Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Mấy chữ Thương hội Tứ Hải này ở Trung Hải như là kim bài, mang ra tuyệt đối có thể dọa rất nhiều người.
Nhưng ai biết vừa dứt lời, Bạch Vũ cười lạnh bước đến trước mặt Hoàng Kha, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người vung tay lên, tát một cái thật vang dội.
“Bốp!”
Trên mặt Hoàng Kha lại thêm năm dấu đỏ.
Hoàng Kha đầu ong ong vang, nghe Bạch Vũ hừ lạnh một tiếng.