Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

 

“Anh là bác sĩ sao? Anh mau xem cho ông nội tôi.” Cô gái mặc đồ Givenchy như túm được cọng rơm cứu mạng mà kéo Bạch Vũ xuống, nói: “Anh cứu được ông nội tôi, tôi cho anh ba tỷ” Bạch Vũ kiểm tra ông lão ở khoảng cách gần. Chỉ trong một lúc, mắt của ông lão rỉ máu, yết hầu sưng đỏ, khóe miệng nứt ra. Bạch Vũ không nói nhiều, đưa tay nắm chặt cổ tay của ông lão. Anh vận chuyển ngọc Sinh Tử. Trạng thái: độc tố khuếch tán, lục phủ ngũ tạng suy giảm... Anh đã nắm được tình trạng của ông lão. Tuy Bạch Vũ đã có hai tia ánh sáng trắng, đủ để cứu ông lão tỉnh lại ngay, nhưng anh không nỡ dùng, hơn nữa anh muốn dùng y thuật cứu người tích lũy thêm mấy tia ánh sáng trắng. Anh rút hộp kim mang theo bên người ra, lấy ra ba chiếc ngân châm, sau khi nhanh chóng sát trùng thì đâm vào trên người ông lão đang ngất xỉu. Thức thứ sáu trong, Tứ Tượng Hóa Độc. Thủ pháp của anh không quá thành thạo, nhưng khi châm cứu lại không chậm lắm, trong lúc cổ tay xoay chuyển, ngân châm được đâm một cách nhanh chóng. Ba huyệt tiểu huyệt, khúc trạch, xích trạch rung lên. Ba châm khóa độc. Ông lão rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn dừng lại. Máu mắt và triệu chứng sưng đỏ biến mất. Bạch Vũ không dừng lại, anh rút chiếc kim thứ bốn, năm, sáu. Lúc này, đám đông lại ầm ĩ, vừa hay ba mẹ Hàn đi ngang qua, chen vào xem tình hình. Ba Hàn nhìn thấy Bạch Vũ đang cứu người, vô thức hét lên một câu: “Ơ, phế vật mà biết y thuật à?” Tối nay mẹ Hàn bị Bạch Vũ đả kích nghiêm trọng, cả gia đình bị Bạch Vũ vả sưng mặt, vậy nên trong lòng bọn họ tràn ngập ý hận đối với Bạch Vũ. Vì vậy bà ta cố tình cười lạnh rồi nói: “Cậu ta biết y thuật thì heo biết trèo cây. “Chắc chắn là muốn ra vẻ, oắt con, cậu cẩn thận nha, đừng hại chết người, sẽ phải ngồi tù đấy” Bạch Vũ không đếm xỉa tới vợ chồng Hàn Thị, anh rất bình tĩnh mà đâm xuống ba chiếc ngân châm. Khúc trì, hợp cốc, nội đình run rẩy. Ba châm ngưng độc. Độc tố lan khắp người ông lão giống như thủy triều tập trung ở phần bụng. Nghe thấy ba mẹ Hàn nói thế, cô gái mặc đồ Givenchy chợt sững người, cô ta vô thức nhìn sang Bạch Vũ hỏi: “Anh không phải bác sĩ sao?” “Cậu ta là bác sĩ? Vậy tôi là Hoa Đà rồi!” Chưa đợi Bạch Vũ lên tiếng trả lời, mẹ Hàn lộ vẻ khinh thường, nhìn Bạch Vũ mà hừ một tiếng: “Cậu ta tên Bạch Vũ, con rể ở rể của nhà họ Lam, không có công việc, ăn bám, cô cảm thấy bệnh viện nào sẽ nhận cậu ta?” Bà ta chia rẽ ly gián: “Cô cứ để cậu ta làm như vậy, cẩn thận ông nội của cô không bệnh cũng sẽ mất mạng... Lam Hải Quỳnh chen vào, nhíu mày nói: “Bác gái, bác tích tí đức đi.” Tuy Lam Hải Quỳnh cũng cảm thấy y thuật của Bạch Vũ không đáng tin, nhưng nhìn thấy anh trượng nghĩa cứu người như vậy, cô vẫn tạm thời đè nén ý oán trách. “Dì là muốn tốt cho cậu ta.” “Nhắc nhở cậu ta đừng tưởng quen biết vài người mà cảm thấy mình vô địch thiên hạ, cái gì cũng biết” Mẹ Hàn nhìn Bạch Vũ rồi nói kiểu móc mỉa: “Khiến người ta mất mạng, thần tiên cũng không cứu được cậu ta.” “Cái gì? Anh không phải là bác sĩ ư?” Cô gái đồ Givenchy nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi, cô ta kéo Bạch Vũ ra quát: “Anh không phải bác sĩ thì động linh tinh gì trên người ông nội tôi chứ?” Cùng lúc đó, cơ thể của ông lão co giật kịch liệt, ho không ngừng, lồng ngực phập phồng mạnh. Mẹ Hàn vui mừng hét lên: “Sắp chết rồi, sắp chết rồi.” “Bà im miệng cho tôi! Ông nội, ông sao rồi?” Cô gái mặc đồ Givenchy đỡ ông lão, hét lên: “Bác sĩ, có bác sĩ không?” Bạch Vũ suýt nữa bị ngã, anh ổn định cơ thể rồi mở miệng: “Ông ta còn thiếu ba châm nữa, tôi châm nốt ba châm, ông ta có thể khỏi một nửa rồi.” “Anh cút” Cô gái mặc đồ Givenchy rất tức giận, nói: "Tôi nói cho anh biết, tốt nhất ông nội tôi không sao, nếu ông tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh” Mẹ Hàn lại ném đá xuống giếng, nói: “Báo cảnh sát bắt cậu ta, tôi có thể làm chứng cho cô, cậu ta không có chứng chỉ hành nghề y” Nếu Bạch Vũ bị bắt ngồi tù thì bà ta có thể ngủ thoải mái rồi. Lam Hải Quỳnh chạy tới kéo lấy Bạch Vũ, nói: “Bạch Vũ, bỏ đi, đừng nhiều chuyện nữa. “Không được, không được, còn thiếu ba châm, nếu không ông ta sẽ xảy ra chuyện.” Bạch Vũ giằng Lam Hải Quỳnh ra, sau đó lắc người, tránh sự ngăn cản của cô gái mặc đồ Givenchy mà đâm ba châm còn lại vào người ông lão. Sông cuộn trào, sóng ngầm cuồn cuộn, ép rồng rời vực... Khi Bạch Vũ sắp đâm một châm cuối cùng vào, cô gái mặc đồ Givenchy lao qua đánh rơi ngân châm. “Khốn kiếp!” Cô ta tức giận gầm lên: “Anh làm cái gì? Anh muốn hại chết ông nội tôi sao?” Vừa dứt lời, phần bụng của ông lão vốn đang run rẩy phát ra tiếng kêu ọc ọc, đồng thời cơ thể rung lên, đầu ngẩng lên. Một giây sau, ông ta phụt một cái, nôn ra một đống đồ ăn. Sau khi nôn một trận, ông lão dần hồi lại, không chỉ sắc mặt không còn đen nữa, hô hấp cũng trở nên dễ dàng. Chỉ là vẻ mặt của Bạch Vũ vẫn nghiêm trọng. Độc tố đã được hóa giải, nhưng nguồn gốc còn chưa ép ra. Vẫn chưa hết nguy hiểm. “Cút ra.” Cô gái mặc đồ Givenchy đẩy Bạch Vũ ra, chỉ vào mũi Bạch Vũ mà mắng: “Tôi nói cho anh biết, nếu ông nội tôi có chuyện gì, tôi sẽ không để anh yên đâu. Bạch Vũ hơi nhíu mày, cô gái này không cảm kích thì thôi đi, thái độ còn quá quắt như vậy. Lam Hải Quỳnh kéo Bạch Vũ lùi lại mấy bước. "Íu ìu..." Lúc này, một chiếc xe cấp cứu chạy tới, mấy nhân viên y tế chạy tới. Bọn họ tới bên cạnh ông lão nhanh chóng cấp cứu, rất nhanh phán đoán là say nắng. Sau một hồi cung cấp oxi, ông lão từ từ mở mắt ra, thở ra một hơi dài, các chỉ số dần dần khôi phục bình thường. Ai cũng nhìn ra, nguy hiểm tạm thời đã qua. “Bác sĩ, cảm ơn các vị, cảm ơn các vị” Nhìn thấy tình trạng của ông lão chuyển biến tốt, cô gái mặc đồ Givenchy rất cảm kích các nhân viên y tế: “May mà các vị tới kịp, nếu không ông nội tôi đã xảy ra chuyện rồi, tôi sẽ hậu tạ các vị. Nhân viên y tế xua tay, sau đó để ông lão lên giá, chuẩn bị đưa tới bệnh viện tiến hành kiểm tra. Bạch Vũ hét lên một câu với cô gái mặc đồ Givenchy: “Cô à, ông nội của cô đã bị trúng độc, còn thiếu một châm mới có thể loại bỏ tận gốc nguồn độc, nếu không.” “Trúng độc ư?” Cô gái mặc đồ Givenchy cực kỳ tức giận nói: “Đồ lừa đảo, anh cầm kim đâm linh tinh vào ông nội tôi, tôi đánh chết anh Cô ta và ông nội cùng nhau ăn cơm, cô ta bình thường, ông nội trúng độc gì chứ? Cô gái tát một cái về phía Bạch Vũ. “Bộp...” Cái tát còn chưa đánh tới Bạch Vũ, Lam Hải Quỳnh đã túm lấy cổ tay của cô ta. “Anh ta cũng là có ý tốt. “Lúc đó không ai đứng ra giúp đỡ, anh ấy chạy qua giúp cô cứu người, cô không cảm ơn thì thôi, không cần phải đánh người như vậy. “Nếu ông nội của cô có chuyện gì, cô có thể báo cảnh sát.” “Đánh người sẽ không giải quyết được vấn đề. Nói được một nửa, cô đổi giọng, trên người toát ra khí thế không cho phép từ chối: “Hơn nữa, cô là cái thá gì? Cô dám đánh chồng tôi?” “Tôi có thể xem thường anh ấy, nhưng không đồng nghĩa một người ngoài như cô có thể bắt nạt anh ấy” Lam Hải Quỳnh cường thế chưa từng có, cô nói: “Ông nội của cô vì Bạch Vũ mà có chuyện, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, cùng lắm thì hai mạng đền một mạng" Cô giống như hổ mẹ bảo vệ con, khiến Bạch Vũ hơi sững người. Đây là lần đầu tiên Lam Hải Quỳnh công khai bảo vệ anh. Cô gái mặc đồ Givenchy cũng sững người, có hơi bất ngờ trước sự cường thế của Lam Hải Quỳnh, sau đó tức giận giật tay ra, nói: “Hai người cầu mong ông nội của tôi không sao đi, nếu không tôi bắt hai người đền mạng. Cô ta rảo bước đi về phía xe cấp cứu ở cách đó không xa. Ba mẹ Hàn nhìn Bạch Vũ đầy vui sướng. Lam Hải Quỳnh xoay người đá Bạch Vũ một cước, nói: “Em kêu anh đừng lo chuyện bao đồng mà anh không nghe!” Bạch Vũ xoa bắp chân, rất là đau, nhưng trong lòng anh lại vui như hoa nở... Anh cảm nhận được sự để tâm của cô... Mẹ Hàn dương dương đắc ý nhìn Bạch Vũ, nói: "Phế vật, giả thần giả quỷ, giờ đụng phải tấm sắt rồi nhỉ?” Ba Hàn cũng nói với vẻ khinh thường: “Thần y ư? Phì!” “Bác trai, hồi bác còn trẻ từng mắc bệnh thận, không chữa khỏi được, dẫn tới chức năng của thận mãi không tốt” Bạch Vũ híp mắt lại, nói : “Hay đi tiểu đêm” Ba Hàn mặt mày sững sờ, nói: “Sao... sao cậu biết?” Bạch Vũ không đếm xỉa tới ông ta, tiếp tục nói: “Gan của bác không tốt, hỏa khí quá vượng, thỉnh thoảng phát hỏa, còn bị gan nhiễm mỡ nặng” Ba Hàn nhìn Bạch Vũ với sự khó tin. Bạch Vũ không dừng lại, nhìn sang mẹ Hàn đang vui sướng khi người khác gặp nạn: “Dạo này cơ thể của bác gái không được khỏe chứ?” Mí mắt của mẹ Hàn giật giật, bà ta nói: “Liên quan gì tới cậu?” “Nếu tôi không đoán sai, nửa tháng nay bác phát hỏa, đau đầu, đau nhức xương khớp. Bạch Vũ nói một hơi hết các chẩn đoán: “Trên người có một vài chỗ nổi nốt ban đỏ, có phải không?” Sắc mặt mẹ Hàn chợt thay đổi: “Chuyện này có thể chứ... sao cậu có thể biết?” Bạch Vũ lạnh nhạt mở miệng: “Bệnh này của bác không khó chữa, nhưng phải chữa kịp thời, nếu không hại người hại mình. Ba Hàn vô thức truy hỏi: “Đây là bệnh gì?” “Thời cổ đại gọi là hoa liễu, bây giờ gọi là giang mai.” Chưa đợi bà ta kịp phản ứng, ba Hàn đã tát một cái vào mặt bà ta...