Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Sau khi chốt cược, Bạch Vũ không nói nhảm nữa, trực tiếp sai Hàn Khê: “Đi, kiếm cho tôi mười con dế, mười con rùa vàng, mười con ve sầu, mười con chuồn chuồn, mười con ong vàng. Hàn Khê nổi hết da gà, nói: "Anh muốn những thứ này để làm gì?” Bạch Vũ hơi nhíu mày, nói: “Bảo cô đi kiếm thì đi kiếm, cô còn muốn cứu ông nội của cô không?” “Còn nữa, sau khi kiếm được, cô tự tay nướng chúng cho tôi, đừng bỏ ớt, nhưng phải rắc ít muối.” “Sau đó bịt kín để vào trong tủ lạnh cho đông lại” Anh nhắc nhở một câu, nói: “Nhớ lấy, phải bịt kín mùi.” “Đồ biến thái” Hàn Khê vừa nghe thì suýt nữa ói ra, cô ta trừng mắt với Bạch Vũ, sau đó dẫn theo vệ sĩ đi hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này. Một tiếng sau, Hàn Khê đeo khẩu trang xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ, trong tay cầm một cái đĩa côn trùng nướng. Vàng óng, giòn tan. Tuy đã được làm đông, nhưng mùi hương vẫn rất dụ người, nếu không phải biết đây là côn trùng, e là muốn cầm lên ăn thử rồi. Hàn Khê hô hấp dồn dập, nói: “Đồ biến thái, đồ mà anh muốn tới rồi đây, anh muốn làm cái gì?” Vì cái đĩa này, cô ta đã nôn ba bốn lần, nếu Bạch Vũ chỉ để trêu đùa cô ta, cô ta sẽ nướng Bạch Vũ lên. “Đừng nói nhảm.” Bạch Vũ ý bảo đám người Hàn Khê im lặng, còn bảo các vệ sĩ cảnh giới ở xung quanh, tránh gây ồn ào quấy nhiễu mình. Sau đó, anh lấy ra hai chiếc ngân châm, cười nói: “Ông Hàn, mở miệng đi. Muốn cho ông ta ăn côn trùng à? Hàn Quốc Hoa nhìn cái đĩa đó mà nổi da gà, có điều ông ta vẫn mở to miệng. Tống Quế Khanh và Tôn thánh thủ đầy hứng thú nhìn cảnh này. Tuy bọn họ cũng không biết Bạch Vũ đang làm gì, nhưng bọn họ tin Bạch Vũ sẽ không làm bọn họ thất vọng. "Xoat---" Sau khi Hàn Quốc Hoa vừa há miệng tới mức lớn nhất, Bạch Vũ đâm hai châm vào huyết vị ở mặt, khiến miệng của ông ta duy trì biên độ lớn nhất. Hàn Khê thấy vậy thì sững sờ, cô ta quát: “Khốn kiếp, anh làm gì đấy?” “Im miệng!” Bạch Vũ không khách sáo mà quát Hàn Khê, sau đó xếp đĩa côn trùng vào trong cái lọ trong suốt. Một giây sau, anh dùng cái lọ chặn miệng của Hàn Quốc Hoa. Hàn Khê rất lo lắng, cô ta vừa muốn hét lên thì lại bị Bạch Vũ trừng mắt rồi quay đi. Cả không gian vô cùng im ắng, hạ châm dứt khoát. Tống Quế Khanh và Tôn thánh thủ nhìn chằm chằm cái lọ thủy tinh và Hàn Quốc Hoa. Thời gian rất nhanh đã trôi qua năm phút, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra, điều này khiến gương mặt xinh đẹp của Hàn Khê trở nên lạnh lẽo. Cô ta đang muốn quở trách Bạch Vũ là kẻ lừa đảo, lại thấy Tôn thánh thủ trợn mắt lên, thốt lên: "Có thứ bò ra rồi. “Á? Có thứ bò ra từ trong miệng ư?” Mí mắt của đám người Tống Quế Khanh giật giật, bọn họ đổi góc độ để nhìn. Một giây sau, tất cả đều hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy một sinh vật sống màu trắng bệch dài khoảng một tấc từ từ chui ra từ trong miệng của Hàn Quốc Hoa. Đám người Tống Quế Khanh khế thốt lên. Hàn Khê còn xoay người nôn ọe. Cô ta thật sự không dám tin vào hình ảnh quỷ dị ghê rợn trước mắt. Bạch Vũ xua tay ngăn mọi người lên tiếng: “Yên lặng!” Đám người Hàn Khê vội vàng che miệng lại. Động tác của sinh vật sống màu trắng rất chậm, thể tích cũng rất nhỏ, giống như vừa sinh ra chưa được bao lâu. Nó uốn éo quanh quẩn ở cửa miệng, giống như không muốn rời xa môi trường ấm nóng, nhưng cuối cùng nó không cưỡng lại được sự dụ dỗ của côn trùng nướng. Cuối cùng, bụp một cái nó trôi vào lọ thủy tinh, sau đó cắn lung tung côn trùng đang tỏa mùi thơm. Đám người Tống Quế Khanh đều dựng tóc gáy. Một phút sau, nhìn thấy trong khoang miệng không có thứ gì khác bò ra, Bạch Vũ bộp một cái, bịt lọ thủy tinh lại. “Trời ạ, là rết, là rết.” “Trong bụng ông Hàn lại có rết ư? Sao nó bò vào được?” “Chẳng trách không thể uống nước nóng, chỉ có thể ăn đồ lạnh, thì ra là phải theo thói quen ăn uống của rết” Mười mấy người tại đó nói chuyện riêng, nhìn sinh vật sống trong lọ với sự khó tin. Bạch Vũ lật tay rút hai chiếc ngân châm ra, sau đó kêu người cầm rượu trắng đưa cho Hàn Quốc Hoa súc miệng. Hàn Quốc Hoa trực tiếp lao tới ra ngoài cửa mà nôn không ngừng. Đợi khi ông ta được Hàn Khê đỡ trở lại, Bạch Vũ đập đập vào lọ thủy tinh: “Đây chính là nguồn độc” Vẻ mặt Hàn Khê vô cùng ngại ngùng. Tống Quế Khanh cười hỏi: “Chú Hoa, bây giờ chú cảm thấy thế nào?” Bạch Vũ đưa cho Hàn Quốc Hoa một ly nước ấm. “Khụ khụ!” Mí mắt Hàn Quốc Hoa giật giật, hai tay run rẩy cầm lấy ly thủy tinh. Trước kia mỗi lần ăn uống đồ nóng, bụng sẽ đau quặn thắt, đau tới mức sống chết lại, vậy nên bây giờ cầm ly nước, ông lão có hơi sợ theo bản năng. Có điều ông ta cuối cùng vẫn cắn răng mà tu ừng ực. Một lát sau, ly nước đã hết, bụng ấm áp, nhưng không còn cảm giác đau thắt trước kia. Loại hành hạ đứt ruột đứt gan đó cũng hoàn toàn biến mất. Ông ta mừng như điên, nói: “Khỏi rồi, khỏi rồi, thật sự không đau nữa. Đám người Hàn Khê cũng có thể cảm nhận được tinh thần của Hàn Quốc Hoa tốt hơn không ít. “Cậu Bạch, chuyện này rốt cuộc là sao?” Trong mắt Tôn thánh thủ vụt qua sự nóng bỏng, ông ta hỏi: “Sao trong bụng ông Hàn lại có rết?" Bạch Vũ mỉm cười, nói: “Nếu tôi đoán không sai, ông Hàn thích ăn đồ sống..” “Không sai, tôi theo đuổi cảm giác nguyên vị, vậy nên rất thích ăn đồ sống” Hàn Quốc Hoa thành thật gật đầu, nói: “Rau sống, thịt sống, cá sống cắt lát, hải sản sống... tôi đều ăn.” Bạch Vũ mỉm cười gật đầu, nói: "Khi ông Hàn ăn những thứ này, không cẩn thận ăn nhầm trứng rết.” “Trong trường hợp bình thường, dịch dạ dày đủ để tiêu hóa những thứ này, nhưng ông Hàn thường xuyên ăn đồ lạnh, cung cấp môi trường sống cho trứng rất. Anh chỉ vào con rết và giải thích: “Vì vậy con rết này cuối cùng cũng được ấp nở, nó còn dựa vào đồ ăn sống lạnh mà ông Hàn không ngừng ăn vào để phát triển” Tôn thánh thủ lập tức nảy ý, hai mắt sáng lên, ông ta nói: “Rết là động vật ăn thịt, nó còn thích nơi ẩm ướt tối tăm, vậy nên ông Hàn chỉ cần ăn đồ nóng hoặc nước nóng, con rết sẽ quậy phá ở trong bụng ư?” “Hơn nữa rất bất luận lớn bé, cứ cách nửa tháng sẽ tiết độc một lần, độc tố được tiết ra sẽ đi vào trong dạ dày của ông Hàn rồi lan ra. “Bởi vì độc tố lúc đầu không nhiều nên ông Hàn không có phản ứng lớn, chỉ là lục phủ ngũ tạng từ từ suy giảm” Ông ta hoàn toàn nghĩ thông nguyên nhân bệnh và nói tiếp: “Mà độc tố vào tối qua đã tích tụ tới mức cực hạn của cơ thể con người, cơ thể suy yếu của ông Hàn không chống đỡ được mà hôn mê hay sao?” “Lời của ông Tôn hoàn toàn chính xác. Bạch Vũ gật đầu, nói: “Tối qua tôi gặp ông Hàn, nhìn thấy ông ấy bị trúng độc, tôi châm cứu muốn giúp ông ấy giải trừ độc tố, ép sinh vật có độc ra ngoài.” “Kết quả khi sắp đâm xuống chiếc ngân châm thứ chín thì bị Hàn Khê quấy rối, vậy nên cuối cùng chỉ loại bỏ được độc tố, nhưng không thể ép được nguồn độc ra khỏi cơ thể” Hàn Khê đỏ bừng mặt, rất là xấu hổ: “Là họ hàng của anh nói anh không biết y thuật... Tôn thánh thủ tò mò truy hỏi một câu: “Vậy tại sao hôm nay cậu Bạch không thi triển thần châm ép nó ra nữa?" Bạch Vũ mỉm cười giải thích: “Tối qua đã đánh rắn động cỏ, nếu còn châm cứu ép nó nữa, chắc vừa ra tay thì nó sẽ cảnh giác. “Tới lúc đó nó trốn hoặc cắn xé khắp nơi, không cẩn thận sẽ hại ông Hàn” “Vậy nên hôm nay tôi không ép nữa, mà dùng thức ăn dụ dỗ. Bạch Vũ chỉ vào lọ thủy tinh, nói: “Giờ không phải tự nó bò ra rồi hay sao?” Tôn thánh thủ nghe vậy thì cảm khái một tiếng: “Cậu Bạch đúng là đỉnh, lão Tôn bội phục, bội phục. Hàn Khê hỏi với vẻ do dự: “Vậy ông nội của tôi không sao rồi sao?” “Sinh vật có độc đã chui ra, có điều sức khỏe của ông Hàn quá tệ, còn phải uống thuốc một tháng” Bạch Vũ nhìn Hàn Quốc Hoa rồi mỉm cười, nói: “Lát nữa tôi viết một toa thuốc cho các người, uống thuốc theo toa là được. Hàn Quốc Hoa vội vàng hành lễ: “Gọi chủ nhân..