Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

 

Tuy Bạch Vũ chỉ cần Hàn Khê làm nữ giúp việc một năm nhưng Hàn Quốc Hoa vẫn trả cho Bạch Vũ ba trăm tỷ tiền thù lao. Tập đoàn Thiên Bảo có thành tựu ngày hôm nay, Hàn Quốc Hoa ít nhất có tám mươi phần trăm công lao. Mắt nhìn của ông ta không chỉ ngăn chặn sự tràn lan của hàng giả, còn nâng cao danh tiếng của tập đoàn, sống chết của ông ta có vai trò hết sức quan trọng đối với tập đoàn Thiên Bảo. Bạch Vũ cứu ông ta, đồng nghĩa đã cứu tập đoàn Thiên Bảo, vậy nên Hàn Quốc Hoa bất luận như nào cũng phải cảm ơn Bạch Vũ. Bạch Vũ không từ chối được, chỉ đành nhận chi phiếu. Sau đó, Tôn thánh thủ cũng trả một trăm năm mươi tỷ, nói là phí bái sư, Bạch Vũ không nhận, ông ta quỳ không chịu dậy. Bạch Vũ chỉ có thể dở khóc dở cười nhận tiếp số tiền này, sau đó anh theo Tống Quế Khanh rời khỏi trang viên nhà họ Hàn. Bạch Vũ bảo Tống Quế Khanh đưa anh tới ngân hàng Bao Hải, anh cần đổi chi phiếu để trả cho kẻ cho vay nặng lãi mà anh đã nợ. Trong lúc đi, Bạch Vũ cảm kích nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái: “Chị Khanh, hôm nay cảm ơn chị” “Nửa ngày, bốn trăm năm mươi tỷ đổ vào tài khoản, nếu không phải tôi đã tự tát mình hai cái, tôi cũng tưởng đang nằm mơ” “Chia một nửa tiền khám bệnh cho chị, coi như phí giới thiệu ngày hôm nay. Bạch Vũ móc ra chi phiếu một trăm năm mươi tỷ. “Cậu đang và mặt của chị đấy. Tống Quế Khanh trực tiếp đánh rớt tay của Bạch Vũ, nói: “Nên là tôi cảm ơn cậu đã giúp đỡ, chú Hoa sống có vai trò rất quan trọng đối với tôi” “Một trăm năm mươi tỷ này, tôi không thể lấy, ngoài ra, tôi nợ cậu thêm một ân tình. Người phụ nữ nở nụ cười kèm theo vài phần trêu ghẹo: “Cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì, bao gồm việc lấy thân báo đáp” “Bỏ đi, chúng ta cũng đừng xa lạ như thế, chi phí hay ân tình gì đó cũng không nhắc tới nữa” Bạch Vũ cảm thấy cả người nóng rực, vội vàng chuyển chủ đề: “Tóm lại, sau này chị có chuyện gì thì nói một tiếng, nếu tôi có thể giúp thì sẽ cố gắng giúp đỡ" Ngón tay của Tống Quế Khanh lướt qua cắm của Bạch Vũ, cô ta nói: “Đây mới là em trai tốt. “Đúng rồi, chị Khanh, tôi chuẩn bị tìm việc, chị cảm thấy tôi thích hợp làm gì?” Bạch Vũ nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chị cho chút kiến nghị. “Công việc ư?” Tống Quế Khanh có vẻ hơi ngạc nhiên, nói: “Tài sản của cậu đã hơn trăm tỷ, có thể ngày ngày tìm gái ở câu lạc bộ, cần gì đi làm nữa?” “Hơn nữa với y thuật của cậu, một năm tùy ý chữa cho vài người thì bằng người khác đi làm mấy đời. “Cậu tìm việc không lãng phí thời gian hay sao?” Bạch Vũ ho một tiếng, nói: “Chủ yếu là muốn tìm chút việc để làm, để bản thân vững vàng một chút.” “Là cô vợ của cậu yêu cầu nhỉ? Cô ấy hy vọng cậu tìm công việc để bớt mất mặt nhỉ?” Tống Quế Khanh đã hiểu và rồi nói kiểu phàn nàn: “Cậu đúng là một người bị vợ quản chặt. Bạch Vũ không dám trả lời. Nhân lúc chờ đèn đỏ, Tống Quế Khanh ôm lấy cổ của Bạch Vũ, hơi thở như lan phả vào, cô ta cười nói bên tai Bạch Vũ: “Hay là cậu qua làm bác sĩ cận thân cho chị đây, mức lương tùy ý cậu kê, như thế nào?” Bạch Vũ lại đỡ trán, nói: “Chủ yếu là để ăn nói với mẹ tôi, dù sao tôi đã tốt nghiệp một năm, không có công việc nghiêm chỉnh, bà ấy lo lắng. Tống Quế Khanh cũng không vạch trần lý do tạm bợ của Bạch Vũ nữa, cô ta nói: “Muốn đi làm rất dễ, trong mấy chục công ty của tập đoàn Ngũ Hồ, cậu có thể vào bất cứ lúc nào, chỉ là tôi cảm thấy cậu không cần phải lãng phí thời gian” “Y thuật của cậu còn cao minh hơn Tôn thánh thủ, tinh thần và sức lực của cậu nên đặt trong việc hành y. “Tôi kiến nghị cậu, trực tiếp mở một y quán. “Như vậy vừa có thể khiến cậu có công việc nghiêm chỉnh, vừa có thể phát huy sở trường của cậu, tích lũy kinh nghiệm hành y, còn có thể kiếm được nhiều tiền” “Một công đôi ba chuyện” Bạch Vũ mới đầu là sững người, sau đó vỗ đùi cái bốp, anh nói: “Đúng thế, tôi có thể mở y quán, đây cũng là một công việc đàng hoàng. “Có điều... không được, Hải Quỳnh không thích tôi hành y, cô ấy biết sẽ không vui.” Bạch Vũ lẩm bẩm một câu: “Hơn nữa tôi không có chứng chỉ hành nghề y” “Ôi..” Tống Quế Khanh cốc nhẹ một cái vào trán Bạch Vũ, không khách sáo mà nói” “Với trình độ và mối quan hệ của cậu, chứng chỉ hành nghề y là chuyện đơn giản” “Còn về Lam Hải Quỳnh... làm ơn, cậu tự quyết định cuộc đời của cậu, cậu quan tâm Lam Hải Quỳnh làm cái gì?” “Cậu nghe lời cô ấy như thế, vậy cô ấy muốn cậu đi chết thì cậu cũng chết à?” “Tôi nói cho cậu biết, chị đây làm chủ chuyện này, công việc là mở y quán, chứng chỉnh hành nghề y và y quán để tôi giải quyết giúp cậu. Tống Quế Khanh rất quả quyết mà thay Bạch Vũ đưa ra chủ ý: “Lam Hải Quỳnh vì chuyện này mà xé rách mặt với cậu thì cậu trực tiếp bỏ cô ấy” “Cùng lắm chị đây nuôi cậu. Sau khi nói xong, cô ta đạp phanh, chiếc xe dừng ở cửa ngân hàng Bao Hải, nói: “Tới ngân hàng rồi, cậu lăn xuống đi. Sau khi bỏ lại Bạch Vũ, cô ta vênh mặt rời đi... Bạch Vũ nhìn bóng lưng của Tống Quế Khanh mà cười bất lực, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm của phụ nữ theo kiểu bá đạo này, điều này khiến trong lòng anh ấm áp. Chỉ đáng tiếc, người anh thích là Lam Hải Quỳnh. Sau đó, anh thu lại ánh mắt, lấy ra chi phiếu ở trong túi. Bây giờ anh tổng cộng có ba tấm chi phiếu, tròn bốn trăm tám mươi tỷ, Bạch Vũ cảm thấy để trên người không an toàn, sợ không cẩn thận giặt luôn nó lúc giặt quần áo. Bạch Vũ định sau khi đổi tiền thì trả nợ, mua nhà cho mẹ, giữ lại một ít tiền mặt, sau đó dùng số tiền còn lại làm kinh doanh nhỏ. Trong lúc suy nghĩ, Bạch Vũ đi vào ngân hàng, anh hỏi một nhân viên ở sảnh: “Chào cô, xin hỏi ở đâu đổi chi phiếu?” “Yo, đây không phải là Bạch Vũ hay sao?” Vào lúc này, một cơn gió thơm ngát ập tới, sau đó một cô gái cáo ráo xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Bạch Vũ. Chính là chị họ của Lam Hải Quỳnh, người phụ nữ trong video call tối qua, Triệu Mỹ Ngọc. “Đến ngân hàng đổi chi phiếu mà uy phong thế à, cậu chỉ là một kẻ ăn bám có từng thấy chi phiếu chưa?” Vẻ mặt Triệu Mỹ Ngọc đầy mỉa mai, không khách sáo mà ở trước mặt mọi người nói ra thân phận của Bạch Vũ. Cô ta coi Lam Hải Quỳnh là chị dâu, cũng vô cùng căm ghét tên phế vật Bạch Vũ này, cô ta cảm thấy Bạch Vũ đã vấy bẩn sự trong trắng của Lam Hải Quỳnh, hủy hoại cuộc đời của cô. Giọng của Triệu Mỹ Ngọc rất lớn, ngay lập tức thu hút không ít tới nhìn qua, sau khi mọi người biết Bạch Vũ là người ở rể, lập tức chỉ chỉ trỏ trỏ. “Cô Triệu, mong cô nói năng chú ý một chút” Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: “Tôi là khách hàng của ngân hàng, tôi tới đổi chi phiếu, không phải đến để bị cô sỉ nhục. “Một kẻ ăn bám như cậu cũng là khách hàng ư?” Triệu Mỹ Ngọc khoanh tay, ánh mắt đầy khinh thường, nói: “Chi phiếu là tiền tiêu vặt Hải Quỳnh cho cậu đúng không?" “Cậu đúng là mất mặt. “Nhà họ Lam cho cậu ăn cho cậu ở còn không đủ, cậu còn cầm tiền do Hải Quỳnh vất vả kiếm được, cậu còn có phải là đàn ông không?” Vẻ mặt của cô ta tràn ngập sự chê bai, cảm thấy Bạch Vũ không bằng kẻ ăn mày. Nhân viên ngân hàng và khách hàng cũng lắc đầu, Bạch Vũ đúng là phá vỡ giới hạn làm người. “Cô nói xong chưa?” Ánh mắt của Bạch Vũ chợt lạnh đi, anh nói: “Cô nói xong rồi thì tránh đường, đừng cản trở tôi đổi chi phiếu” Nếu đối phương là đàn ông, Bạch Vũ sớm đã đấm một cú rồi. “Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất sớm rời khỏi Hải Quỳnh, Hải Quỳnh không phải là người phụ nữ mà cậu có thể vấy bẩn.” Triệu Mỹ Ngọc rất hống hách, nói: “Hơn nữa anh tôi sắp về rồi, nếu để anh tôi nhìn thấy cậu và Hải Quỳnh mờ ám, cẩn thận cái mạng chó của cậu không giữ được. Bạch Vũ không thèm nhìn cô ta, đưa chi phiếu vào một ô cửa sổ: “Chào cô, cô giúp đổi chi phiếu...” “Bộp---” Triệu Mỹ Ngọc giật lấy, nói: “Tôi là quản lý tiền sảnh, tôi xem chi phiếu này của cậu trước. “Á? Ba mươi tỷ ư?" “Chi phiếu này là giả.