Rể Quý Vô Địch
Kiếm Ngư Tràng là thứ gì, khả năng không có quá nhiều người biết. Nó là một trong mười danh kiếm thượng cổ, chuyên giấu ở trong bụng cá, Chuyên Chư giấu kiếm trong bụng cá, ám sát Vương Liêu, nhân vật chính trong điển cố này chính là kiếm Ngư Tràng. Nghe nói nó được đúc bởi đại sư đúc kiếm Âu Trị Tử, ngày kiếm ra khỏi lò, trời đất biến sắc, đất núi rung lắc, các vì sao đều đang lập lòe. Có lẽ nói như vậy có hơi khoa trương, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra, kiếm Ngư Tràng để lại ấn tượng sâu sắc trong lịch sử thế nào. Bạch Vũ hơi dùng sức, thanh kiếm lập tức thẳng tắp, chém về phía dao thái rau. Bụp một tiếng, dao thái rau gãy. Chém sắt như bùn! Sau khi xem sách, Bạch Vũ xác nhận đi xác nhận lại, thanh kiếm mà anh vô tình có được chính là kiếm Ngư Tràng. Đây là danh kiếm đỉnh cấp, lấy ra bán phải được gần ba nghìn tỷ. Đương nhiên, Bạch Vũ cũng rất rõ, nếu thật sự lấy ra chắc không đợi được cơ hội bán đấu giá. Rất nhanh sẽ bị đổi bằng một khoản tiền ít và một tờ giấy khen thôi. Vậy nên Bạch Vũ không bộ bộ tin này, sau khi tán thưởng một phen thì làm cho nó một cái vỏ kiếm rồi cuộn thành hình tròn. Vì thế trên cổ tay trái của Bạch Vũ rất nhanh có thêm một cái vòng tay. 4 giờ sáng ngày hôm sau, Bạch Vũ đang có tâm trạng tốt dậy sớm luyện công. Anh không chỉ vận chuyển một lúc, còn ở trong thức hải tìm một bộ kiếm pháp để luyện. Anh không luyện kiểu như Thái Cực Kiếm hoặc Việt Nữ Kiếm, trong tình huống tinh lực còn chưa đủ mạnh, anh theo đuổi tốc độ và hiệu quả. Một bước kích sát. Bạch Vũ nghiêm túc luyện kiếm pháp giết người nhanh nhất này tới khi trời sáng. Như vậy, hai tiếng sau, Bạch Vũ ngồi khoanh chân dưới đất đột nhiên biến mất. Một giây sau, ngoài mười bước, một tia kiếm quang đột nhiên lóe lên ở trong cái cây. Sau đó, kiếm Ngư Tràng ngưng đọng bất động trong gió sớm mai. Mũi kiếm, đâm vào một chiếc lá khô rụng xuống. Sau khi có thành tựu tiểu thành, Bạch Vũ lập tức thu kiếm Ngư Tràng lại, lau mồ hôi quay lại đi tắm. Sau đó anh dùng tốc độ nhanh chóng làm đồ ăn sáng cho một nhà bốn người. Gần như là vừa đặt xong bát đũa xuống, vợ chồng Lam Quốc Khánh và Lam Hải Quỳnh đi xuống. Chuyện Lý Tuyết Hoa vẫn đè nén trong lòng vợ chồng Lam Quốc Khánh, vậy nên sắc mặt của hai người không tốt lắm. Bạch Vũ bận rộn xong, vừa ngồi xuống bàn ăn, Lý Tuyết Nhàn vắt chéo chân, tay phải đưa ra gõ xuống mặt bàn. “Bạch Vũ, đồng hồ Rolex đâu?” Bạch Vũ hơi sững người, nhưng vẫn móc ra đưa: “Đây ạ. “Ừ, rất tốt, vẫn chưa làm hỏng. Lý Tuyết Nhàn chộp lấy chiếc đồng hồ Rolex, sau đó nhét vào trong tay Lam Quốc Khánh. Lam Hải Quỳnh chợt sững người, hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì thế?” “Mẹ và ba con quyết định rồi... Lý Tuyết Nhàn không ngước mắt lên, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chiếc đồng hồ này cho ba con đeo.” Lam Hải Quỳnh ngây ra, nói: “Mẹ, không phải, chiếc đồng hồ này là của Bạch Vũ, mẹ sao lại quyết định... Chưa đợi Lam Hải Quỳnh nói xong, Lý Tuyết Nhàn không khách sáo mà cắt ngang: “Gì mà của Bạch Vũ, con nghĩ ba mẹ không biết chuyện à?” Bạch Vũ mù mịt, hỏi: "Chuyện gì ạ?” “Tuy cậu là chủ nhân của chiếc đồng hồ, nhưng tôi và ba cậu đều biết, chiếc đồng hồ này mua bằng tiền riêng của Hải Quỳnh. Lý Tuyết Nhàn nhìn sang con gái, nói: “Vậy nên ba mẹ có quyền làm chủ” “Con đâu có tiền riêng chứ?” Lam Hải Quỳnh dở khóc dở cười, nói: “Với lại, đầu con bị úng nước hay sao mà mua đồng hồ Rolex cho Bạch Vũ?” “Mẹ và ba con đã phân tích rồi, chiếc đồng hồ này có giá hơn tỷ, Bạch Vũ không mua nổi, cũng không thể có ai tặng nó. Lý Tuyết Nhàn có thái độ như nhìn thấu tất cả, nói: “Chỉ có con tích tiền riêng mua thôi, sẽ không có khả năng thứ hai” “Tuy mẹ cầm thẻ lương của con nhưng mỗi tháng đều cho con ba trăm triệu. “Con tiết kiệm nửa năm, đủ để mua chiếc đồng hồ này. “Con mua đồng hồ Rolex cho Bạch Vũ là muốn nó oai một tí, để nó ở ngoài sẽ không quá mất mặt, thậm chí để con mát mày mát mặt” Lam Quốc Khánh đanh mặt phụ họa: “Không hiểu chuyện!” Đầu óc Lam Hải Quỳnh tê dại, nói: "Mẹ, sức tưởng tượng của mẹ phong phú quá rồi, chiếc đồng hồ này là Hoàng.. “Con đừng kiếm cớ nữa, với lại, đây là ba con, cho ba con hưởng phúc, không nên à?” Lý Tuyết Nhàn liếc nhìn Bạch Vũ, nói: “Hơn nữa đồng hồ Rolex hơn tỷ, tùy ý va đập phải mất bao nhiêu tiền chứ, Bạch Vũ có tiền sửa không?” Lam Quốc Khánh ho một tiếng: “Thật ra ba mẹ cũng không phải tham cái đồng hồ này, chủ yếu là bảo quản cho vợ chồng hai đứa. Ông ta cầm ngón tay của Lam Hải Quỳnh thay đổi vân tay. Lam Hải Quỳnh kháng nghị: “Ba mẹ, hai người bá đạo quá rồi, con nói lại lần nữa, chiếc đồng hồ này... “Được rồi được rồi, đừng nói nữa” Lý Tuyết Nhàn xua tay mất kiên nhẫn: “Mẹ biết con muốn sửa soạn cho nó, nhưng một người đàn ông giỏi giang không phải là dựa vào một chiếc đồng hồ Rolex. Bà ta còn lộ ra mỉa mai, nói: “Con xem, hôm qua nó giúp đỡ, kết quả như nào? Mẹ con dì Hoa con không cảm kích tí nào, còn tùy ý sỉ nhục nó” “Hơn nữa nó còn chưa từng thấy chiếc đồng hồ đắt như này, hôm nào đó không chịu được cám dỗ mà bán đi thì phải làm sao?” “Đây, con đeo chiếc đồng hồ này cho nó.” Lý Tuyết Nhàn vứt ra chiếc đồng hồ của kiểu thập niên 80, sau khi ăn được nửa bát cháo thì bà ta cầm túi xách đi làm với Lam Quốc Khánh. Lam Hải Quỳnh đứng dậy muốn ngăn lại, Bạch Vũ lại mỉm cười kéo cô lại, nói: “Bỏ đi, một chiếc đồng hồ thôi, cho mẹ em đi, cũng coi như một chút tâm ý của anh.” “Hơn nữa chiếc đồng hồ này không tệ.” Bạch Vũ đeo chiếc đồng hồ cũ kỹ, nói: "Em xem, nó vẫn còn chạy khá chính xác. Anh biết Lý Tuyết Nhàn đang phát tiết sự ấm ức hôm qua, chỉ là không thể tìm mẹ con Lý Tuyết Hoa nên chỉ có thể rút lên người anh. Lam Hải Quỳnh tức tới mức suýt nữa lại mắng anh là phế vật, sau đó đá một cái vào bắp chân của Bạch Vũ rồi đi: “Em để chiếc quần tất Chanel ở bồn rửa tay, anh nhớ giặt tay, giặt máy sẽ không dùng được nữa... “Còn nữa, anh nhớ đi tìm công việc” Bạch Vũ hỏi một câu: “Có cần anh giặt luôn đồ lót cho em không?” “Cút---” Lam Hải Quỳnh cầm một chiếc giày quăng qua. Bạch Vũ nhanh chóng mỉm cười tránh ra... Lam Hải Quỳnh nhớ ra một chuyện, nhắc nhở: “Đúng rồi, sáu giờ chiều, anh tới nhà hàng Aegean Sea một chuyến.” Bạch Vũ tò mò hỏi: “Em mời anh bữa tối dưới ánh nến à?” “Anh nhớ đến đúng giờ, nếu không em không xong với anh đâu.” Lam Hải Quỳnh tức tối bỏ lại một câu rồi rời đi... Ánh mắt Bạch Vũ rất dịu dàng, cuối cùng cũng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, sau đó anh nhanh chóng làm hết việc nhà. Khi anh chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn thì nhận được một cuộc gọi, Bạch Vũ đeo tai nghe, rất nhanh đã truyền tới giọng nói lười nhác của Hàn Khê: “Đồ biến thái... Bạch Vũ trầm giọng: “Cô lại ngứa đòn đúng không?” Hàn Khê vô thức trầm mặc, sau đó nói: "Bây giờ anh rảnh không?” Bạch Vũ không khách sáo mà nói: "Không rảnh, tôi phải tới chợ mua thức ăn” “Đù!” Hàn Khê sắp cạn lời rồi, cô ta nói: “Trong tay anh có hơn ba trăm tỷ, anh nói với tôi tới chợ mua thức ăn ư?” Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: "Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy. Mẹ kiếp, đồ khốn, đại mỹ nữ như tôi gọi điện cho anh, anh không chỉ không mừng rơn, còn có vẻ mất kiên nhẫn? Hơn nữa hôm qua tôi còn giúp anh đó. Hàn Khê sắp tức điên rồi, muốn phát điên nhưng lại sờ đằng sau, sau đó cô ta dịu dàng nói: “Chủ nhân, anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh khám chân. “Không biết tại sao hôm nay nó thỉnh thoảng cứ đình công, tổng cộng bốn lần mất sức, tôi suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống” “Tôi còn phát hiện, nó có hơi sưng, tôi lo bệnh tình chuyển biến nặng” “Tôi không muốn trẻ như vậy mà đã cắt chân, anh có thể chữa giúp tôi không?” Cô ta trưng ra bộ dạng buồn bã khóc thút thít. Bạch Vũ rùng mình, sự dịu dàng của Hàn Khê khiến anh cảm thấy trong nụ cười giấu dao, vì thế hơi nhíu mày hỏi: “Cô đừng đến tìm tôi, tôi tới trang viên nhà họ Hàn” “Thuận tiện kiểm tra lại tình trạng của ông nội cô. Chuyện của Lý Diễm An ngày hôm qua, Bạch Vũ ít nhiều có hơi ngại nên cũng không quậy với Hàn Khê. “Tôi không ở trang viên nhà họ Hàn, tôi ở cao ốc Thiên Bảo, hôm nay tôi tới đi làm” Hàn Khê chuyển chủ đề: “Chúng tôi phát hiện một mỏ ngọc ở nước ngoài, công việc chất cao hơn cả đầu của tôi” “Được, gửi tôi địa chỉ, tôi tới cao ốc Thiên Bảo tìm cô.” Sau khi Bạch Vũ nhận được địa chỉ của Hàn Khê thì bắt một chiếc taxi tới đó. Mười năm phút sau, chiếc taxi dừng ở trước một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố. Tòa cao ốc cao hơn ba mươi tầng, toàn bộ tường ngoài đều khảm ngọc, mặt trời chiếu vào, phát sáng lấp lánh. Bên trong được trang trí xa hoa, ở đại sảnh bày đủ các loại trang sức phụ kiện, mỗi một chiếc có giá không hề rẻ. Mỹ nữ ở quầy lễ tân, thật sự là ai cũng dụ người. Tập đoàn Thiên Bảo thật là giàu. Oan gia ngõ hẹp.