Rể Quý Vô Địch
Trời ạ! Lực ngón tay kinh người quá rồi! Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều không thể tin vào mắt mình. Kim cương Nam Phi giá trị hàng chục tỷ, bị Bạch Vũ bóp thành một đống bột. Phải biết, cho dù cầm búa đập, kim cương sẽ không bị biến dạng. Ánh mắt mọi người ở đây nhìn sang Bạch Vũ có vài phần kinh sợ. Ngay cả Lam Hải Quỳnh cũng có vẻ kinh ngạc, cô không ngờ Bạch Vũ có thể bóp nát kim cương. Sau đó cô khẽ mỉm cười, hôm nay cô bị trói buộc đạo đức, cuối cùng cũng trút được cục tức. “Bụp bụp bụp. Bạch Vũ không ngừng lại, anh tiếp tục bóp nát những viên kim cương còn lại, giống như nặn bột. Trong nháy mắt, ba mươi sáu viên kim cương không còn tồn tại, chỉ còn lại bột phấn lấp lánh. “Cậu Triệu, kim cương này của anh thua cả thủy tinh, hoàn toàn là đồ chơi được sản xuất ở nhà máy làm đồ nhái.” “Thứ như này mà trả hơn ba mươi tỷ, đầu anh bị úng nước hay là anh nghĩ Hải Quỳnh ngu si?” Bạch Vũ thổi bột trên ngón tay, thong dong đả kích Triệu Tuấn Hào: “Còn tốt nghiệp Harvard nữa chứ, kim cương thật hay giả cũng không phân biệt được” “Cất đi, cất đi. Triệu Tuấn Hào phản ứng lại từ trong cơn sốc, anh ta vội vàng hét lên với những người bạn đang trợn mắt há hốc mồm kia, đáng tiếc đã quá muộn, tất cả kim cương đều trở thành bột. Lồng ngực Triệu Tuấn Hào đau thắt, tuy anh ta không biết Bạch Vũ lấy đâu ra sức mạnh nhưng số kim cương này của anh ta là dùng tiền để mua. Kim cương hồng ba mưới chín tỷ, kim cương tấm chín trăm triệu một viên, cộng lại là hơn sáu mươi tỷ. Anh ta cũng không tin người bán sẽ bán hàng giả cho anh ta, bởi vì đối phương là đối tác hợp tác nhiều năm với anh ta. Hơn sáu mươi tỷ, trong nháy mắt biến thành tro, Triệu Tuấn Hào sao có thể không đau lòng? Triệu Mỹ Ngọc lao tới, gầm lên: “Đồ khốn, cậu đã hủy hết kim cương của anh tôi, tôi muốn anh bồi thường” “Là anh cô nói nó là kim cương cứng nhất, vậy nên tôi muốn xem nó cứng cỡ nào. Bạch Vũ cười lạnh nhạt, nói: “Nhưng không ngờ kim cương cứng nhất này không cần dùng búa, bóp nhẹ cái là vỡ.” “Cô Triệu, anh cô bị người bán lừa rồi, nên đi tìm người bán đòi bồi thường. Anh vỗ tay đứng ở trước mặt Lam Hải Quỳnh, nói: “Với lại, thứ mà ngón tay tôi cũng có thể bóp nát, còn không biết ngại mà gọi là kim cương à?” “Cậu... cậu... Triệu Mỹ Ngọc tức muốn ói máu, chỉ là kim cương vỡ tan lại khiến cô ta không thể nổi điên. Phải, kim cương có thể dễ dàng bóp vỡ còn có thể gọi kim cương sao? Triệu Tuấn Hào cũng hơi siết chặt tay, trong mắt xẹt qua tia tàn độc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. “Triệu Tuấn Hào, tôi cảnh cáo anh, Hải Quỳnh là vợ hợp pháp của tôi. Bạch Vũ bước lên một bước, nhìn hai anh em Triệu thị bằng sự khinh thường nói: “Sau này anh tránh xa vợ tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh. Thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Vũ, Triệu Tuấn Hào tự dưng run nhẹ, có điều rất nhanh anh ta hoàn hồn, sao anh ta lại sợ tên phế vật này chứ? “Vợ của cậu ư? Cậu có tư cách gì mà làm chồng của cô ấy?” Triệu Mỹ Ngọc xù lông lên nói: “Cậu ăn cơm của nhà họ Lam ngủ ở nhà họ Lam, còn tiêu tiền của Hải Quỳnh, cậu sao có thể so với anh tôi?” “Hải Quỳnh là chị dâu của tôi, cũng chỉ có thể là chị dâu của tôi.” “Cho dù kim cương mà anh tôi mua là đồ giả, nhưng cũng tốn mất sáu mươi tỷ tiền thật, anh ấy còn hơn cậu từ khi kết hôn tới nay chưa từng tặng nổi cái nhẫn “Cậu luôn miệng nói Hải Quỳnh là vợ của cậu, nhưng cậu có từng mua gì cho Hải Quỳnh chưa?” Triệu Mỹ Ngọc nói năng rất bức người: “Chả có cái gì!” “Em và Bạch Vũ không cần những thứ đó. Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh hơi nhăn lại, nói: “Bạch Vũ, chúng ta về nhà thôi.” “Hải Quỳnh, em không cần hay là Bạch Vũ chưa từng tặng?” Triệu Mỹ Ngọc một mực muốn làm khó Bạch Vũ, nói: “Bạch Vũ, cậu tự nói đi, cậu từng tặng đồ cho Hải Quỳnh chưa?” “Quả thật chưa từng” Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói: "Có điều trước kia chưa, không đại biểu bây giờ không, sau này không. Triệu Tuấn Hào vênh váo nói: "Cậu có bản lĩnh thì tặng Hải Quỳnh một món quà trị giá ba mươi tỷ đi.” “Chỉ cần cậu tặng ở trước mặt mọi người, còn là dựa vào năng lực của cậu, sau này tôi không làm phiền Hải Quỳnh nữa. “Nếu không, cậu tự cút khỏi nhà họ Lam, rời xa Hải Quỳnh. Anh ta dồn ép Bạch Vũ, nói: “Tôi cho cậu ba ngày mua quà, có đủ không?” Triệu Mỹ Ngọc cũng cười đắc ý, nói: “Đúng thế, cậu dám cược không?” “Không cần ba ngày, bây giờ tôi tặng quà cho Hải Quỳnh. Bạch Vũ thong dong mỉm cười, sau đó móc ra một cái hộp từ trong túi, chính là thứ mà Hàn Khê tặng cho anh. Trên đường chạy tới, Bạch Vũ lo bị Hàn Khê chơi xỏ nên đã mở ra xem qua, phát hiện là một sợi dây chuyền kim cương. Anh không nghiên cứu nhiều, nhưng cảm thấy màu sắc không tệ, cảm thấy chắc có thể làm quà. “Quà ư?” Triệu Mỹ Ngọc nói đầy sự chua ngoa: “Nói cứ như cậu sớm đã muốn tặng quà cho Hải Quỳnh vậy, cậu nghĩ tôi không biết cậu đang cố vớt vát mặt mũi à?” “Có quà thì mở ra, đừng giấu diếm, không mở ra, ai biết bên trong là trang sức hay là củ tỏi” Mọi người cười ầm, rõ ràng đều nhận định Bạch Vũ đang giả vờ giả vịt. Một người ở rể đâu có khả năng mua nổi món quà ba mươi tỷ chứ? Lam Hải Quỳnh kéo tay áo của Bạch Vũ, nói: "Bạch Vũ, đừng dây dưa với bọn họ nữa, chúng ta về nhà thôi, em mệt rồi. Trong lòng cô khát khao Bạch Vũ có thể tặng cô quà, nhưng cô càng lo lắng thứ trong hộp không đủ đẳng cấp, khiến đám Triệu Tuấn Hào càng thêm mỉa mai. Cô thì không sao, chỉ sợ lòng tự trọng không dễ gì mới xây dựng được của Bạch Vũ lại bị chà đạp. “Bộp---” Bạch Vũ không lên tiếng, chỉ mở chiếc hộp ra. Một tia sáng tỏa ra. “Yo, hình như có thứ gì đó, đáng tiếc với thân phận của cậu đã định sẵn quà cậu mua là rác rưởi rồi” Triệu Mỹ Ngọc nói với vẻ mặt mỉa mai: “Mua ở vỉa hè đúng không?” Mấy cô gái cũng che miệng cười khinh, coi thường Bạch Vũ cố tỏ ra vẻ. Bạch Vũ mở cả hộp ra, để thứ đó lộ ra hoàn toàn. "Xoat---" Một tia sáng lấp lánh lập tức phóng ra. Một sợi dây chuyền được ghép lại từ mười hai viên kim cương hiện ra. Sáng rực rỡ, chói mắt vô cùng. Độ trong suốt đó càng cám dỗ lòng người. Thật sự quá đẹp, quá xa hoa. Chưa ai từng thấy kim cương sạch, chói mắt như này, nhất thời tất cả mọi người đều quên mất phản ứng. Ánh mắt của Triệu Tuấn Hào cũng cứng ngắc. Bạch Vũ cầm lên, đeo cho Lam Hải Quỳnh. Lam Hải Quỳnh lập tức càng thêm quyến rũ. Bạch Vũ xoay người cô một vòng, cái xoay nhẹ nhàng, ánh sáng tỏa bốn phía, vô cùng đẹp. Lúc này, Lam Hải Quỳnh ngạo nghễ như đóa hoa, ưu nhã mà cao quý, giống như một nữ hoàng. Vô số các khách mời nữ đều thốt lên: Đẹp quá. Triệu Mỹ Ngọc khó khăn mở miệng: “Cái này chắc là đồ nhái... “Trời ạ, sợi dây chuyền kim cương này chắc không phải là ‘Tình Yêu Khuynh Thành trong lời đồn đấy chứ?” Bỗng nhiên, có một cô gái xinh đẹp thốt lên. Mọi người nghi ngờ nhìn về cô gái đó, người nhận ra là chuyên gia trang sức lăn lộn trong ngành thời trang. Rất nhanh, lại có một người phụ nữ khác phấn khích nói: “Đúng, đúng, không sai, nó chính là Tình Yêu Khuynh Thành” “Hừ, gì mà Tình yêu khuynh thành chứ? “Có thể hơn được ‘Trái Tim Vĩnh Hằng của anh tôi không?” Triệu Mỹ Ngọc nói với vẻ khinh thường: “Nó chỉ đáng vài ba chục tỷ thôi. Chỉ là cô ta vừa dứt lời thì có một người phụ nữ khác tiếp lời: “Hừ, ba mươi tỷ ư?” “Ba mươi tỷ chỉ là trò cười!” “Tình Yêu Khuynh Thành được chế tác từ viên một viên kim cương hoàn chỉnh. “Chúng đến từ cùng một viên kim cương mẹ, hơn nữa được chế tác bởi bậc thầy Tolarsky nổi tiếng thế giới trong ba năm” “Mỗi một viên kim cương có hình dáng khác nhau, thể tích khác nhau, nhưng xâu lại thì lại khớp với nhau, phải gọi nó cực kỳ hoàn hảo” “Đây không chỉ là tác phẩm cuối cùng của Tolarsky, cũng là tác phẩm đỉnh cao nhất. “Từng có hoàng tử London muốn mua sợi dây chuyền này cho đám cưới của mình, giá mà hoàng tử đó đưa ra là ba trăm tỷ” “Chỉ là Tolarsky ngứa mắt vị hoàng tử đó, cuối cùng không giao dịch với vương thất. “Năm ngoài nó từng xuất hiện ở hội triển lãm trang sức quốc tế và đã vô địch trong lần đó. “Ba trăm tỷ chỉ là giá trị tối thiểu, đem đi đấu giá, chín trăm tỷ, một nghìn năm trăm tỷ cũng có thể giá này.” Ít nhất ba trăm tỷ? Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Bạch Vũ. Không ai ngờ tới Bạch Vũ lại giàu như thế? Ngay cả bản thân Bạch Vũ cũng bị dọa giật mình, anh tưởng sợi dây chuyền nhiều nhất cũng chỉ ba mươi tỷ, không ngờ lại hơn ba trăm tỷ. Hàn Khê ra tay thật hào phóng. Người vừa rồi cười nhạo Bạch Vũ là kẻ nghèo đều ngại ngùng cúi đầu, cả gia tài của bọn họ khả năng cũng không đáng tiền bằng sợi dây chuyền này. Người xấu hổ nhất là anh em Triệu Thị, mặt mày đỏ bừng, giống như bị tát một cái trước mặt mọi người, cổ cũng đỏ. Viên kim cương mà Triệu Tuấn Hào tỉ mỉ chuẩn bị, không chỉ bị Bạch Vũ bóp nát, nó thậm chí còn không bằng con số lẻ của sợi dây chuyền Tình Yêu Khuynh Thành, thật sự quá mất mặt. Bọn họ muốn Bạch Vũ mất mặt, kết quả người mất mặt lại là bọn họ. “Hừ, ba trăm tỷ, rất nhiều sao?” Triệu Mỹ Ngọc không cam tâm, nhìn Bạch Vũ đầy sự khinh thường, nói: “ba trăm tỷ, đối với anh tôi chỉ là một con số nhỏ” “Mà đối với cậu, chỉ sợ là cả gia tài? Nói không chừng sợi dây chuyền không phải của cậu. “Cậu còn có thứ gì khác có thể lấy ra không?” Vào lúc này, một cảnh sát giao thông vội vàng xông vào hét lên: “Xe ở cửa của ai? Chặn đường rồi, mau di chuyển. “Có phải là chiếc Ferrari mười lăm tỷ của anh tôi chặn không?” Triệu Mỹ Ngọc cố tình lớn giọng trả lời: “Anh, anh mau di chuyển. “Không phải, là một chiếc Lamborghini ba mươi sáu tỷ” Cả không gian lại chết lặng...