Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

 

Tôn thánh thủ vốn muốn dừng lại, sau khi nghe xong lại tát liên tiếp, đánh mặt Tôn Bất Phàm sưng lên. “Sư tổ... xin lỗi.” Tôn Bất Phàm sau một hồi trốn tránh, vội chạy đến trước mặt Bạch Vũ, phịch một tiếng quỳ xuống: “Tôi có mắt không tròng, xin lỗi... Anh ta sợ hãi lại uất ức, sao cũng không ngờ được, lộ mặt ra lại gặp được sư tổ, chính mình còn dùng Cửu Cung Hoàn Dương bắt nạt người ta. Anh ta biết nếu còn không cúi đầu nhận lỗi, ông nội sẽ đánh anh ta thành đầu heo. Viên Tiểu Nhu căn bản không thể tin vào trước mắt, một người đàn ông bị mình vứt bỏ, đột nhiên trở nên diễu võ giương oai như thế. Cô tự lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào... “Đứng lên đi, không biết thì không có tội” Bạch Vũ đỡ Tôn Bất Phàm đứng lên: “Chỉ là sau này phải nhớ kỹ, học y không phải vì khoe khoang, nếu không sẽ làm hại đến tính mạng của người khác. Hôm nay nếu như không có mình ở đây, với y thuật của Tôn Bất Phàm, chỉ sợ Công Tôn Minh Ngọc phải chịu không ít khổ. Tôn Bất Phàm liên tục gật đầu: “Đã rõ, đã rõ, cảm ơn sư tổ dạy bảo. Bạch Vũ không để ý đến Tôn Bất Phàm nữa: “Cửu Cung Hoàn Dương châm, có thể đổi lại được sinh cơ của cơ thể Công Tôn Minh Ngọc, nhưng không thể khơi thông huyết mạch” “Giống như một con mương, dù cho hai bên có gọn gàng đến lúc nào, cây cối xinh đẹp ra nào, cổng ra đã bị bùn tắc lại, dù thế nào thì nước cũng không chảy được. Bạch Vũ xoay người nhìn về phía Tôn thánh thủ và Công Tôn Uyên: “Cho nên nó có thể kiềm chế bệnh tình của Công Tôn Minh Ngọc, nhưng không thể nào làm cô ấy đứng lên khỏi xe lăn” “A, Cửu Cung Hoàn Dương không trị được?" Tôn thánh thủ có vẻ tiếc nuối: "Tôi còn muốn dùng nó để chữa cho Công Tôn Minh Ngọc mà” Bạch Vũ ung dung cười: “Cửu Cung Hoàn Dương có thể dùng, nhưng phải thêm một bộ châm pháp phụ trợ” Công Tôn Uyên phịch một tiếng quỳ xuống: “Công Tôn Uyên xin Bạch thần y ra tay. Con người Công Tôn Minh Ngọc cũng có ánh sáng hy vọng. Bạch Vũ vung tay lên: “Lấy châm đến đây.” Tôn thánh thủ vội lấy ngân châm của bản thân dùng ra, tất cung tất kính đặt trước mặt Bạch Vũ. Bạch Vũ sau khi tiêu độc cho ngân châm, ngón tay khẽ động, ngân châm vèo vèo vèo rơi xuống, châm vào các huyệt vị trên bắp chân Công Tôn Minh Ngọc. Anh trước tiên làm một lượt Cửu Cung Hoàn Dương, tiếp theo chính là Tam Tài Thông U. Rất nhanh, ở chỗ mười tám cây ngân châm sinh ra sáu đường chỉ đỏ. Đường chỉ đỏ theo gân mạch chậm rãi lan ra. “Ra chỉ đỏ rồi, ra chỉ đỏ rồi!” Tống Quế Khanh cùng với Công Tôn Minh Ngọc ngạc nhiên không thôi, kêu lên sợ hãi: “Tại sao có thể có chỉ đỏ chứ?” Sắc mặt của Công Tôn Uyên kích động nhìn chằm chằm vào đường chỉ đỏ đang lan ra, ông ta từng nhìn thấy hình ảnh này trong tay ông nội, nhưng không có sáu đường, mà là ba đường” Ông ta nhớ mang máng, ông nội từng nói, đó là thần châm “Tam Tài Thông U” đã thất truyền từ lâu. Ông ấy từ một tàn quyển học được ba châm, hao hết tâm huyết cả đời mới xuất hiện ba đường chỉ đỏ, mà người trên đỉnh, có thể ra được chín đường chỉ đỏ, đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Bạch Vũ mặc dù ra sáu đường, nhưng anh mới hơn hai mươi tuổi, qua một thời gian nữa, nhất định có thể đạt đến cảnh giới đỉnh phong. Tên này quá nghịch thiên, quá yêu nghiệt rồi. Ông ta nhìn đường chỉ đỏ lan đến đầu gối, hơn nữa bắp chân cháu gái có chút run run, có nghĩa là có tri giác. Ông ta muốn ôm đùi... Tôn thánh thủ cũng có chút run run, Cửu Cung Hoàn Dương đã làm ông ta cảm thấy Bạch Vũ là người trời, không ngờ, Bạch Vũ còn lợi hại hơn nhiều trong tưởng tượng của ông ta. Châm pháp này, ông ta chưa từng thấy, nhưng nhìn ra được, không kém hơn Cửu Cung Hoàn Dương chút nào. “Vèo---” Mười phút sau, sáu đường chỉ đỏ bao lấy toàn bộ Công Tôn Minh Ngọc, một luồng nhiệt từ huyệt dũng tuyền xông ra, Bạch Vũ cũng ngừng xoay ngân châm. Anh thở dài một thời, khí lực trên người như bị rút cạn: “Cơ bản hoàn thành rồi, chỉ cần giữ ấm mười phút, hai chân cô Công Tôn sẽ có tri giác. “Phịch—” Lúc này, Viên Tiểu Nhu đẩy Bạch Vũ ra, vọt đến trước mặt Công Tôn Minh Ngọc, đưa tay gạt đi ngân châm trên chân cô ta “Không thể trị!” "Bup-" Tống Quế Khanh đã sớm có chuẩn bị, một cước đá qua, Viên Tiểu Nhu kêu thảm một tiếng, bay thẳng ra ngoài... Cô ta nhanh chóng đứng lên đi đến: “Không thể trị” “Bốp...” Công Tôn Uyên cũng vung một cái tát qua... “Ông cậu, sao ông lại đánh cháu chứ?" Viên Tiểu Nhu ngã xuống đất bị thương kêu lên: “Con là vì tốt cho chị, không thể để anh ta trị được, anh ta sẽ hại chị đó. Cô ta biết rõ đại thế đã mất, nhưng cô ta thật sự không cam lòng, căn nhà một trăm năm mươi tỷ. Cho dù là cô ta mời người cứu Công Tôn Minh Ngọc, hay là bệnh tình của Công Tôn Minh Ngọc chuyển biến xấu chết đi, căn nhà đều sẽ rơi vào tay cô ta. Thật không ngờ, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim - Bạch Vũ này. Anh ta chữa khỏi cho Công Tôn Minh Ngọc, một trăm năm mươi tỷ không còn nữa rồi. Viên Tiểu Nhu không thể nào chấp nhận được, đây là cơ hội duy nhất biến thành bạch phú mỹ của cô ta, một trăm năm mươi tỷ, so với mấy tỷ của Hoàng Huy Hiệu hơn rất, rất nhiều... “Cô cho tôi là lão hồ đồ đúng không?” Công Tôn Uyên quát lớn một tiếng: “Cô có tâm tư gì, tôi và chị cô có thể không rõ sao?” “Chỉ cần cô vì tốt cho chúng tôi, không làm quá đáng, chúng tôi cũng chẳng muốn vạch trần cô, dù sao cô cùng là có quan hệ họ hàng với chúng tôi” “Nhưng cô hôm nay, quá vô sỉ” “Tôi cho rằng, cô chỉ là nhắm đến căn nhà này của chúng tôi, nhưng thật không ngờ, cô lại vì căn nhà này, ngay cả tính mạng của chị họ mình cũng không quan tâm” Công Tôn Uyên trực tiếp vạch mặt: “Dối trá tham lam có thể, nhưng ác độc đến như vậy, vậy thì đừng trách tôi không nhận cô là người thân. Sắc mặt Viên Tiểu Nhu xấu đi, không ngờ tâm tư của mình đã sớm bị nhìn thấu. Tôn Bất Phàm cũng nhân cơ hội thọc dao: “Ông nội, chính cô ta dẫn dụ cháu đến chữa cho Công Tôn Minh Ngọc, nói trị xong, căn nhà cho cô ta, cô ta theo con ba tháng” “Trị không được, cô ta để lại ấn tượng tốt cho nhà Công Tôn, cũng sẽ theo con ba ngày. Tôn thánh thủ lại trở mình tát Tôn Bất Phàm một cái: “Đồ vô dụng... “Cút, cô cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.” Công Tôn Uyên trợn tròn mắt nhìn về phía Viên Tiểu Như: “Tôi lại nói cho cô biết, căn nhà này, cô cũng đừng nghĩ đến nữa, hôm nay, tôi sẽ tặng cho cậu Bạch. “Không...” Viên Tiểu Nhu hét ầm lên: “Sao ông có thể như vậy? Tôi là người thân, Bạch Vũ là người ngoài, dựa vào cái gì mà đưa nhà cho Bạch Vũ?” “Dựa vào cái gì?” Công Tôn Uyên hừ một tiếng: “Dựa vào tôi vui, dựa vào cậu ấy kịp thời cứu Ngọc Nhi. Viên Tiểu Nhu không cam lòng kêu: “Anh ta căn bản không biết y thuật, anh ta lừa dối mấy người, anh ta không có khả năng làm chị họ đứng lên..” Nói còn chưa dứt lời, cô ta đã mặt mày khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Công Tôn Minh Ngọc. Lúc này, Công Tôn Minh Ngọc đang vịn xe lăn chậm rãi đứng lên, khuôn mặt vô cùng mừng rỡ “Chân của tôi có sức rồi, có cảm giác rồi." Công Tôn Uyên cùng với Tống Quế Khanh cũng trợn mắt há mồm, không ngờ được, Công Tôn Minh Ngọc lại có thể đứng lên nhanh như vậy. “Khoan cử động.” Bạch Vũ đỡ cô ta quay về: “Cô phải tĩnh dưỡng trên xe lăn ba ngày, thời gian này dùng sáu đợt thuốc tôi kê, sau đó lại xuống đất rèn luyện.. Công Tôn Minh Ngọc cười: “Đều nghe anh... Bạch Vũ kê đơn thuốc, Công Tôn Minh Ngọc nhìn lướt qua, trong đôi mắt gợn sóng, những nét từng chữ trên đó, hoàn toàn tự nhiên, mạnh mẽ có lực. Cái này như là gom lại tinh túy của văn tự trung hoa lên trên giấy, thật sự là rất đẹp. Cô nhìn chữ, lại nhìn chân, rồi lại nhìn Bạch Vũ, càng thêm tò mò với tiểu thần y này. Tống Quế Khanh bản năng cảnh giác, khoác tay Bạch Vũ. Viên Tiểu Nhu nhìn thấy Công Tôn Minh Ngọc đứng lên, oán hận không thôi đấm xuống đất, sau đó cắn răng xám xịt chạy trốn. Còn không đi, cô ta sợ Công Tôn Uyên đánh chết mình. Chỉ là cô ta mới chạy ra mười thước, Bạch Vũ lại nhàn nhạt lên tiếng: “Quen nhau một thời gian, tặng cô một tin tức. “Hoàng Huy Hiệu ung thư phổi giai đoạn cuối rồi, không còn bao nhiêu thời gian. “Cô muốn nhắm đến cái gì thì nhanh chóng ra tay, nếu không một khi anh ta chết rồi, cô không danh không phận, ngay cả quán bar kia đều phải trả lại cho nhà họ Hoàng. Khuôn mặt Viên Tiểu Nhu lập tức tái nhợt, sau đó biến mất khỏi tầm mắt Bạch Vũ... Công Tôn Uyên mới phản ứng lại xông lên, nhìn cháu gái muốn nói gì đó lại biến thành nước mắt, sau đó nắm tay Bạch Vũ kêu: “Thưa ngài, ân tình này, suốt đời khó quên. “Chỉ là một căn nhà nhỏ, không đủ biểu đạt sự cảm kích của ông cháu tôi. “Công Tôn Uyên tôi quyết định, sau này, tôn anh làm thầy. “Sư phụ ở trên, đại sư huynh ở trên, xin nhận Công Tôn Uyên một lạy... Bạch Vũ nhìn Công Tôn Uyên thở dài, hồ ly vẫn là hồ ly già mà...