Rể Quý Vô Địch

Qủy Thượng Thân
Cập nhật:

Năm giờ rưỡi chiều, ở cửa công ty Thiên Đường, xe qua xe lại. Tuy đã sắp hoàng hôn nhưng cả Trung Hải vẫn rất nóng nực. Dưới bóng âm của cây đại thụ cách công ty 30m, Bạch Vũ ngồi ở trên xe máy, vừa ngâm nga vừa ăn kem. Thỉnh thoảng, anh mới liếc nhìn thời gian và đèn đỏ. Anh ăn từng miếng lớn, cắn một miếng, lập tức ít đi một miếng to, in cả dấu răng. Năm giờ bốn mươi lăm phút, trong tầm nhìn của Bạch Vũ xuất hiện một chiếc Mercedes-Benz màu đen. Biển sổ xe: 41A8686. Bạch Vũ nheo mắt nhìn, chính là xe của Triệu Tuấn Hào. Trong xe, ngoại trừ tài xế còn có hai anh em Triệu Tuấn Hào và Lam Hải Quỳnh. Ánh mắt của Bạch Vũ chợt lạnh đi, anh một miếng ăn hết que kem còn lại, sau đó bỏ vỏ bọc vào thùng rác. Sau đó, anh từ bên chân cầm một chiếc túi nilon màu đen, trong túi có một cái hộp màu đen, nhưng không nhìn ra đựng cái gì. Bạch Vũ treo túi nilon ở trước chiếc xe máy, sau đó đội chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ mua ngày hôm qua. Lúc này, chiếc Mercedes-Benz đang chạy về phía khúc cua trái, chuẩn bị chạy vào công ty Thiên Đường. "10, 9, 8, 7, 6, 5..." Bạch Vũ không nhanh không chậm điểm ngược thời gian, khi đếm tới không, đèn đỏ trước mắt biến thành màu xanh. Chiếc Mercedes-Benz cũng gần cua xong. "Brùm---" Gần như cùng lúc đó, Bạch Vũ vít ga, chiếc xe máy cũ lao vào ra. Một giây sau, anh đâm bụp vào đuôi chiếc xe Mercedes-Benz. Chiếc Mercedes-Benz lập tức có thêm một vết lõm, cốp đuôi xe cũng bật lên, lộ ra mấy cái hộp đồ linh tinh. Mà chiếc xe máy đâm vào cũng dựng đứng trên không, đèn trước đầu xe vứt vỡ, phanh cũng đứt, chiếc túi nilon màu đen đeo lủng lẳng rách ra. Một đống mảnh vỡ của đồ sứ cửa rách hộp và túi rồi rơi ra. Hiện trường tan nát. Nhưng Bạch Vũ lại không có chuyện gì, chiếc xe máy khi đâm vào chiếc Mercedes-Benz, anh bật lên, sau đó rơi xuống bên phải của chiếc xe. Anh ta vỗ ngực với dáng vẻ sợ gần chết. “Đồ khốn, anh lái xe cái kiểu gì đấy!” Triệu Mỹ Ngọc đầu tiên tức giận đừng đừng bước xuống xe, chỉ vào Bạch Vũ mà chửi: “Khoảng cách xa như thế, anh cũng có thể đâm vào?” Triệu Tuấn Hào và Lam Hải Quỳnh cũng xuống xe. “Bạch Vũ?” Đợi Bạch Vũ gỡ mũ bảo hiểm ra, Lam Hải Quỳnh kinh ngạc, hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Bạch Vũ liếc nhìn Lam Hải Quỳnh: “Tôi không ở đây, sao có thể nhìn thấy cảnh thân mật này của hai người” “Anh nghĩ nhiều rồi” Mặt Lam Hải Quỳnh đỏ bừng, cô ta giải thích: “Chúng tôi đang đi gặp khách hàng..” “Gặp khách hàng sao?” Bạch Vũ không khách sáo mà kháy lại: “Anh ta làm như vậy là vì cái gì, lẽ nào trong lòng em không rõ?" Lam Hải Quỳnh chợt sững người, đường đường là một cậu chủ với tài sản mấy trăm tỷ, suốt ngày không làm việc chỉ giới thiệu khách hàng cho mình, cô ta đương nhiên hiểu là vì sao. Nhưng bị chồng của mình trách cứ ngay trước mặt mọi người, cô ta mất hết mặt mũi, đanh giọng quát một tiếng: "Bạch Vũ, anh có ý gì?” “Không có ý gì cả” Bạch Vũ hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc của mình: “Chỉ là nhắc nhở em, nếu em muốn cắm sừng tôi, chúng ta ly hôn trước đã. Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh trở nên rất khó coi, cô ta nói: “Anh... “Thì ra là phế vật cậu” Triệu Mỹ Ngọc cũng nhận ra Bạch Vũ: “Tôi nói đường lớn như này, sao cậu đột nhiên đâm vào, thì ra là ghen. “Chỉ là cậu có gì để ghen chứ?” “Tôi nói cho cậu biết, chúng tôi đã biết hết rồi, phong quang lần trước của cậu chỉ là diễn “Vì để lấy lòng Hải Quỳnh, vì để trút giận mà mượn xe, mượn kim cương, cậu làm thế có nghĩa lý gì chứ?” “Lẽ nào cậu không rõ, đồ đi mượn là phải trả à?” Cô ta chỉ trích Bạch Vũ một cách chua ngoa: “Đồ phế vật vô dụng, cậu có tư cách gì để ghen chứ?” “Mỹ Ngọc!” Lam Hải Quỳnh lắc đầu: “Đừng nói Bạch Vũ như thế” “Tuấn Hào, tôi sẽ trả tiền sửa xe. Cô ta hơi nghiêng đầu nói với Bạch Vũ: “Anh về trước đi, để tôi xử lý phần đuôi xe này. Vốn cô muốn oán trách Bạch Vũ vài câu, tự dưng đâm xe của người ta, nhưng nhìn thấy vẻ mặt u ám của Bạch Vũ, cô ta không nói nổi lời châm chọc. Hơn nữa cô ta cảm thấy áy náy về chuyện của y quán. Tối qua nhất thời bồng bột, cô ta sử dụng quan hệ đi niêm phong y quán của Bạch Vũ, nhưng hôm nay cô ta tra, phát hiện chủ nhân của y quán là Công Tôn Uyên, không có liên quan tới Bạch Vũ. Lam Hải Quỳnh lập tức phản ứng lại, là Bạch Vũ nhất thời giận dỗi cũng vì tôn nghiêm nên mới nói y quán đó là do anh mở. Thật ra Bạch Vũ rất có khả năng là một người theo học. Đây cũng là lý do tại sao đám người Triệu Vinh Thăng không có phản hồi tin tức. Y quán không phải do người không có giấy phép hành nghề là anh mở, đám người Triệu Vinh Thăng cũng không thể niêm phong y quán. Cô ta oán trách Bạch Vũ nói dối nhưng cũng áy náy vì sự lỗ mãng của mình, vậy nên cô ta nhìn Bạch Vũ mà bổ sung: “Sau này lái xe chú ý một chút.” “Bỏ đi, một chút chuyện nhỏ, gọi bên bảo hiểm là có thể giải quyết.” Triệu Tuấn Hào nhìn Lam Hải Quỳnh bằng ánh mắt dịu dàng: “Với lại, anh muốn ai đền, cũng sẽ không bắt Hải Quỳnh em đền” “Cậu đi đi, lần sau cẩn thận một chút, vụ va chạm này, mấy trăm triệu thôi.” Anh ta hừ giọng nói kiểu đầy khiêu khích với Bạch Vũ: “Nể tình Hải Quỳnh cầu xin cho cậu, nếu không cậu phải bán máu bán thân để đền" Triệu Mỹ Ngọc rất không cam tâm, nhưng biết anh lấy lòng Lam Hải Quỳnh, cô ta cũng đá một cước vào chiếc hộp đen, vẻ mặt khinh thường nói: “Dựa vào phụ nữ để giải quyết sự việc, đúng là phế vật.” Sau khi nói xong, ba người chuẩn bị rời đi, kêu tài xế gọi cho công ty bảo hiểm tới tính thiệt hại. Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Ai cho các người đi?” Lam Hải Quỳnh xoay người, nhíu mày nói: “Bạch Vũ, tôi giúp anh giải quyết sự việc, anh còn phải thế nào nữa?” Triệu Tuấn Hào chợt trợn mắt, nói: “Không biết tốt xấu có phải không?” Bạch Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Đâm xe, không cần tiền bồi thường, không cần xin lỗi, phủi mông là đi à? Cảnh sát giao thông là ba anh à?” “Có thôi đi không hả?” Lam Hải Quỳnh đã tức giận rồi: “Anh còn quấy rối nữa, tôi sẽ mặc kệ anh” Bạch Vũ thích xin lỗi thì xin lỗi, thích bồi thường thì bồi thường, cô ta không muốn quản nữa. Triệu Tuấn Hào càng cười lạnh lùng: "Cậu muốn xin lỗi? Cậu muốn bồi thường?” “Hơn bốn trăm triệu, cậu có không? Cuối cùng không phải là dùng tiền của Hải Quỳnh hay sao?” Triệu Mỹ Ngọc trực tiếp rút điện thoại vui vẻ hô lên: “Em lập tức gọi cảnh sát giao thông” “Cậu Triệu, anh có từng học luật giao thông không vậy?” Bạch Vũ không hề sợ, nói: “Xe cua nhường xe chạy thẳng, anh cua, tôi chạy thẳng, anh chắn đường của tôi, xảy ra va chạm rồi, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm à?” “Anh buộc phải bồi thường mọi tổn thất cho tôi” Lời nói thật kinh người. “Chúng tôi chịu toàn bộ trách nhiệm? Rõ ràng là cậu đâm vào xe của chúng tôi, còn muốn chúng tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm?” Triệu Mỹ Ngọc sắp bị tức chết rồi: "Cậu nghĩ đầu óc chúng tôi bị úng nước à?” Lam Hải Quỳnh nhìn chằm chằm Bạch Vũ, nói: “Như vậy thú vị lắm à? Tôi không phải đã nói với anh rồi hay sao? chúng tôi đi gặp khách hàng, anh còn muốn thế nào?” cô ta tưởng Bạch Vũ ghen, vì muốn giữ tôn nghiêm nên đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi. Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh tối đi, cô ta nói: "Anh còn không đi, tôi sẽ mặc kệ chuyện này, để Tuấn Hào dùng pháp luật với anh.”