Rể Quý Vô Địch
Sau khi đi ra từ khu biệt thự, Bạch Vũ đi đến trạm xe buýt.
Những gì Lý Tuyết Nhàn làm đã làm trái tim anh đóng băng, chỉ là trong sạch cũng không quan trọng nữa, anh chỉ cần đòi lại khoản nợ sáu tỷ là anh có thể rời xa nhà họ Lam rồi.
Nhưng anh không đi thẳng đến Thương hội Tứ Hải, mà lại chờ xe buýt đến bệnh viện.
Anh lo lắng về Thiến Thiến.
“Két—"
Bạch Vũ đợi không đến năm phút, một chiếc BMW màu đỏ dừng ở trước mặt.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh nhạt của Lam Hải Quỳnh: “Đi đâu?”
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Đến bệnh viện.”
Lam Hải Quỳnh thở dài một hơi: “Lên xe, tôi đưa anh đi một đoạn.”
“Không cần, anh với em không cùng đường.”
Bạch Vũ không chút do dự từ chối: “Em vẫn là đi làm đi.”
Anh biết rõ Lam Hải Quỳnh đã biết chân tướng rồi, nếu không cũng sẽ không muốn đưa mình đi một đoạn, chỉ là xin lỗi cũng không nói, sao cô có thể bỏ qua cho mình được?
Kinh nghiệm một năm nay làm anh ý thức được, hèn mọn và thỏa hiệp không chút nguyên tắc, sẽ chỉ làm mọi người xem thường.
Khóe miệng Lam Hải Quỳnh hơi giật giật, sau đó tận lực ổn định trạng thái: “Hôm nay thời gian của tôi rất nhiều, có thể đưa anh đến bệnh viện.”
Cô lại hỏi một câu: “Anh là đi thăm Thiến Thiến sao?”
“Đúng thế.”
Bạch Vũ lên tiếng trả lời: “Bệnh tình của cô bé không ổn định, cũng chưa qua thời gian nguy hiểm, anh muốn đến xem có giúp được gì không.”
Đương nhiên, cũng thuận tiện cảm ơn quả nhân sâm của Tống Quế Khanh.
Sau khi ăn quả nhân sâm, Bạch Vũ cảm thấy tinh khí thần cũng có đột phá không ít, ít nhất có thể để anh bớt phấn đấu ba năm rưỡi.
“Anh ngay cả sách y cũng đọc không hiểu, có thể giúp được cái gì?”
Lam Hải Quỳnh không cho là đúng lắc đầu, nhưng mà vẫn lạnh lùng mở miệng: “Lên xe, cùng đi.”
Bạch Vũ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Lam Hải Quỳnh, chỉ cần cô nói xin lỗi, anh sẽ thỏa hiệp.
Lam Hải Quỳnh cường thế quát: “Xong chưa hả? Đàn ông con trai, tính toán chi li hay lắm sao?”
Bạch Vũ vẫn không nói gì.
“Thích lên thì lên, anh cho mình là ai chứ.”
Nhìn thấy Bạch Vũ vẫn không lên, Lam Hải Quỳnh sinh ra bực bội, cô đã ôn hòa như vậy rồi, Bạch Vũ còn muốn thế nào?
Cô tiện tay ném một cái túi giấy vào người Bạch Vũ, sau đó đạp ga rời đi.
“Bốp---”
Bạch Vũ bắt lấy túi lấy, mở ra, phát hiện là một túi sữa và một lồng bánh bao xá xíu.
Tinh thần của anh hơi hoảng hốt, dường như quay lại thời gian lưu lạc đầu đường năm đó….
“Vù—"
Chín giờ sáng, Bạch Vũ đi vào bệnh viện Trung Hải.
Anh mua một hộp ngân châm ở khoa trung y, nghe ngóng một chút, đi vào phòng bệnh tầng bốn.
Cửa thang máy vừa mở ra, anh đã nhìn thấy Lam Hải Quỳnh mang theo một túi hoa quả xuất hiện.
Cô ta xem như không nhìn thấy đi qua trước mặt Bạch Vũ.
Bạch Vũ biết tính khí của cô nóng nảy, mặc kệ cô, trực tiếp đi vào phòng bệnh của Thiến Thiến, bắt gặp Tống Quế Khanh ngồi ngẩn người ở trên ghế dài.
Khuôn mặt nhợt nhạt, trong vòng một đêm như sụt mười cân.
Chỉ là người mặc dù tiều tụy, tư sắc vẫn không giảm, ánh mắt đau thương, làm cho người ta có một cảm giác thê mỹ.
Bên cạnh cô ta có mười người mặc đồ đắt tiền, nhưng không ai phát ra tiếng.
Không khí nặng nề.
Nhìn thấy như vậy, Lam Hải Quỳnh vô thức dừng bước, suy nghĩ nên trấn an Tống Quế Khanh thế nào.
“Cô Tống.”
Bạch Vũ trực tiếp đi đến: “Tình hình Thiến Thiến thế nào rồi?”
Tống Quế Khanh hơi sững sờ, ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Vũ lập tức kích động:
“Ân nhân, ân nhân, anh đã đến rồi?”
Nữ cường nhân giá trị con người nghìn tỷ, lúc này không chút chú ý.
“Cô gọi tôi Bạch Vũ là được rồi.”
Bạch Vũ đè lại bả vai cô ta: “Hai chữ ân nhân quá nặng, chịu không nổi.”
“Anh cứu Thiến Thiến, chính là ân nhân của tôi.”
Ánh mắt Tống Quế Khanh cố chấp: “Sau này có chỗ nào cần đến Quế Khanh cứ mở miệng.”
“Ngày hôm qua tát anh một cái, thật xin lỗi.”
Một giây sau, cô ta đưa tay tự tát mình một cái.
Mạnh mẽ vang dội.
Bạch Vũ nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay cô ta: “Cô Tống, tôi không trách cô, tôi có thể hiểu được.”
“Cô có áy náy hơn nữa, cũng đợi sau khi Thiến Thiến tỉnh lại rồi trả lại tôi.”
Cầm lấy cổ tay mềm mại không xương, Bạch Vũ nhất thời quên buông ra.
“Anh Bạch, anh thật sự là một người tốt.”
Tống Quế Khanh cũng không tránh ra, tùy ý Bạch Vũ nắm lấy: “Tôi sẽ nhớ rõ ân tình của anh cả đời.”
Nhìn thấy Bạch Vũ cầm lấy tay Tống Quế Khanh, Tống Quế Khanh lại dịu dàng như thế với Bạch Vũ, Lam Hải Quỳnh đang đi đến khóe miệng nhếch lên, ho nhẹ một tiếng.
Bạch Vũ phản ứng lại, vội vàng buông tay ra.
Tống Quế Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Lam Hải Quỳnh ôn hòa cười: “Cô Lam, cảm ơn cô hôm qua tổ chức mọi người cứu giúp.”
Lam Hải Quỳnh nhẹ giọng trả lời: “Tống tổng khách khí.”
“Cô Tống, tình hình Thiến Thiến thế nào rồi?”
Bạch Vũ cười lên tiếng: “Qua thời gian nguy hiểm chưa?”
“Rất không lạc quan.”
Ánh mắt Tống Quế Khanh buồn bã:
“Thương thế quá nặng, hôm qua đã nhiều lần cứu chữa, nhưng đến bây giờ vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm.”
“Ông Tôn cũng khó có thể thay đổi bệnh tình.”
Cặp môi đỏ mọng của cô ta hơi cắn xuống, rất lo lắng, vừa nhìn đã xót.
Bạch Vũ nhẹ giọng trấn an: “Yên tâm, Thiến Thiến cát nhân thiên tướng, nhất định không sao.”
Ánh mắt Tống Quế Khanh đột ngột sáng lên:
“Anh Bạch, ngày hôm qua anh có thể cứu Thiến Thiến, y thuật khẳng định không đơn giản, hay là anh xem giúp tôi một chút?”
Cô ta cũng là cùng đường rồi.
“Thực xin lỗi, cô Tống, Bạch Vũ căn bản không biết y thuật, ngày hôm qua chẳng qua là may mắn, ăn may mà thôi.”
Lam Hải Quỳnh không thể không nói thật ra, mặc dù cô cũng hy vọng Bạch Vũ có thể cứu cô bé, nhưng cái này không thể nào.
“Cô Tống, cô ấy nói rất đúng, tôi không phải bác sĩ.”
Bạch Vũ thành thật trả lời: “Tôi cho đến bây giờ cũng chưa từng cứu qua ai.”
Nghe như thế, Tống Quế Khanh sững sờ, sau đó ánh mắt đau xót, dung nhan tuyệt thế lộ ra một chút bi thương.
Thiến Thiến mặc dù là cô ta nhận nuôi, nhưng nuôi bảy năm sớm đã giống như là con gái ruột, nếu như người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Tống Quế Khanh cũng không muốn sống nữa.
“Cô Tống, mặc dù tôi chưa từng học y, nhưng mà tôi cũng đọc không ít sách y.”
Lời nói của Bạch Vũ lại đổi chiều: “Nếu như cô tin tôi, tôi đồng ý thử xem.”
“Đương nhiên đồng ý, đương nhiên đồng ý.”
Ánh mắt Tống Quế Khanh lại lần nữa sáng lên, không biết vì sao, cô ta có một loại tin tưởng khó hiểu với Bạch Vũ.
“Anh Bạch, đi theo tôi.”
Tống Quế Khanh dứt khoát kéo Bạch Vũ đi đến phòng bệnh.
“Bạch Vũ!”
Lam Hải Quỳnh nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ lo lắng kêu: “Anh đừng làm loạn, anh sẽ hại chết người.”
Bạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Yên tâm, anh nhất định có thể cứu Thiến Thiến.”
Lam Hải Quỳnh tức đến mức dậm chân: “Tôi yên tâm cái gì chứ? Làm bậy sẽ gây chuyện đó!”
May mắn không phải lần nào cũng sẽ rơi xuống người Bạch Vũ.
“Anh có phải là giận dỗi tôi không? Giận tôi không chịu nói xin lỗi với anh?”
Lam Hải Quỳnh chợt nghĩ đến cái gì đó:
“Được, bây giờ tôi sẽ nói xin lỗi với anh, buổi sáng là tôi lỗ mãng, không nên bị mẹ lừa dối vu oan anh.”
“Chỉ cần anh có thể hả giận, lý trí một chút, tôi tát anh một cái, anh có thể tùy thời đánh lại.”
Cô cho rằng Bạch Vũ muốn cứu chữa Thiến Thiến là cố ý muốn đối nghịch với mình.
Bạch Vũ nhàn nhạt lên tiếng: “Em chưa từng tin anh…”
“Không tốt! Người bệnh ngừng thở, nhanh nhanh…”
Đúng lúc này, cảnh báo phòng chăm sóc đặc biệt vang lên, sau đó là hơn mười bác sĩ lao đến.
Ngoại trừ chuyên gia của bệnh viện, cũng không ít trung y Tống Quế Khanh mời đến hội chẩn.
Đi đầu tiên, là một ông lão tóc trắng hơn sáu mươi tuổi, tinh thần vô cùng phấn chấn, cả người sang quý.
Thần y Trung Hải, Tôn Hồng, được mọi người gọi Tôn thánh thủ.
Ông ấy là người sáng lập Hồi Xuân Đường, trong giới trung y hàng đầu vô cùng có tiếng, hành nghề hơn bốn mươi năm, bệnh nhân hơn vạn, thu hoạch vô số vinh dự.
Ông ấy dâng hiến nửa đời mình cho trung y, nên rất được khắp các vùng Trung Hải hoan nghênh và kính trọng.
Người bệnh nguy kịch, ông ta xông vào nhanh nhất.
Tống Quế Khanh và Bạch Vũ đi theo.
Chỉ thấy Thiến Thiến đã không còn hô hấp, các loại dụng cụ mãnh liệt cảnh báo, làm cho tim nhảy loạn.
Bác sĩ chủ trị vẻ mặt căng thẳng tiêm andrenaline, còn cầm máy khử rung tim toàn lực ứng cứu.
Nhưng mà, tình hình Thiến Thiến thật sự không ổn, gần như không có phản ứng gì.
“Thiến Thiến!”
Tống Quế Khanh đã sắp khóc thành tiếng.
Lúc điện tâm đồ chậm rãi biến thành một đường thẳng thì mấy người bác sĩ chủ trị cũng lộ vẻ ảm đạm.
“Để tôi!”
Lúc này, Tôn thánh thủ để cho mấy bác sĩ kia tránh ra, tay ông ấy chỉ lấy ra sáu cây ngân châm, vụt vụt vụt hạ xuống người Thiến Thiến.
Sáu châm hồi xuân.
Ông ấy muốn ngưng lại một đường sinh cơ cuối cùng trên người Thiến Thiến.
Hai lần ứng cứu tối hôm qua và sáng nay, đều là Tôn thánh thủ khởi tử hồi sinh.
Chỉ tiếc là, lần này Thiến Thiến không chút phản ứng.
“Haiz---”
Tôn thánh thủ lại hạ xuống sáu châm, nhưng Thiến Thiến vẫn không chút động đậy.
Ông lão thở dài một tiếng.
Thu tay lại!
Vô lực xoay chuyển trời đất!
Nhìn thấy Tôn thánh thủ lắc đầu, xung quanh đều bi thương, sắc mặt Tống Quế Khanh càng tái nhợt đi.
Bạch Vũ đi xuyên qua đám người, lại thấy được hư ảnh của Thiến Thiến hiện ra.