Chương 7
Tim tôi lập tức trật một nhịp, vừa đang muốn hỏi thêm thì điện thoại lại bị cúp, không còn tín hiệu nữa.
Sau lưng truyền đến giọng nói vô cùng lạnh lẽo của chủ nhà.
“Uyển Uyển, cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó?”
Tôi nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi, bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi đang xem thời gian thôi.”
Anh ta bưng bánh ngọt ra, lại đưa cho tôi một ly sữa dê nóng hổi, nhưng khi ngửi sữa dê lại không có mùi hôi, chỉ là có chút tanh.
Cái bánh màu trắng tươi đang bốc khói nghi ngút, trông có vẻ rất hấp dẫn, toả ra một mùi thơm nhẹ, bên cạnh còn đặt thêm mứt màu đỏ và màu xanh khiến cho tôi nhớ đến m/áu màu xanh ở trên bức tranh.
Chủ trọ hỏi tôi: “Tối hôm qua dẫn bạn đến nhà chơi sao? Cô có nhìn thấy người nào vào trong nhà của tôi không?”
Tôi lắc đầu, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh: “Không nhìn thấy, người hôm qua chỉ là một người bạn bình thường, không phải thân lắm.”
“Vậy thì tốt.” Anh ta gật đầu, lại thôi thúc tôi: “Uyển Uyển, sao không ăn vậy?”
Tôi bưng ly sữa dê lên, nghĩ đến lời nói vừa nãy của Lục Thừa Vũ, quả thật không biết nên uống như thế nào.
Nếu như đấy thật sự là sáp mỡ tử thi, vậy thì lẽ nào sữa dê và bánh kem là…
Bất kể là kết quả gì thì tôi cảm thấy bản thân vẫn là nên chạy trước, đợi đến khi Lục Thừa Vũ đến thì tốt hơn.
Thêm một người sẽ thêm phần thắng.
Trong lòng tôi cứ hồi hộp, bỗng nhiên liếc nhìn thấy vạt áo bị mưa thấm ướt nên đã nảy ra suy nghĩ.
“Áo của anh còn đang ướt đó, mau đi thay một bộ đồ khác đi! Cái này quá nóng rồi, tôi để ng/uội một chút trước, đợi anh ra chắc chắn sẽ uống!”
Anh ta cứ nhìn tôi chằm chằm, ngay cả thở tôi cũng không dám thở mạnh, trái tim gần như đang treo lơ lửng.
Nhưng may mà anh ta vẫn đứng lên đi vào trong phòng.
Trong lúc anh ta đi vào trong, tôi co chân lên chạy, nhanh chóng chạy vào trong nhà của mình, sau đó khóa trái cửa lại.
“Bịch” một tiếng, đèn ở trong nhà đều tắt hết, hình như cầu d/ao bị người khác kéo rồi.
Bên ngoài đang mưa rất lớn, trời cũng đã tối đen rồi, giọt mưa lớn như hạt đậu cứ thế đ/ập vào trong cửa sổ, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm nữa.
Tôi không ngừng gọi điện thoại cho Lục Thừa Vũ, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tín hiệu.
Cảm giác sợ hãi cứ thế lan dần trong lòng tôi.
Chủ nhà ở ngoài cửa gọi tôi: “Uyển Uyển, sao cô lại đi vậy? Mau trở về uống sữa dê đi.”
Tôi không quan tâm anh ta mà trốn vào trong nhà vệ sinh.