Chương 17
*Một chút về góc nhìn của Thẩm Minh*
Lúc Thẩm Minh quay phim nhận được tin nhắn kia, kích động đến không biết làm thế nào cho phải.
Đoạn thời gian trước Trình Nghiễn Nam bỗng nhiên nói chia tay, giữ lại thế nào cũng vô dụng, mười phần kiên định dọn ra ngoài.
Đây là tin nhắn đầu tiên nhận được, hắn khẩn trương chạy tới hỏi bạn bè nên làm cái gì bây giờ.
Bạn bè trả lời: “Đương nhiên là làm giá một chút, cậu đừng làm vẻ vội vàng như vậy, để cho cậu ấy có cảm giác nguy hiểm một chút.”
Vì thế Thẩm Minh nghe lời của bạn bè, sau khi trả lời theo lời bạn bè bày, cũng không nhận được phản hồi của cậu.
Thẩm Minh vừa m/ắng bạn vừa lo lắng gửi tin nhắn dỗ dành cậu.
Vừa nói vừa xua tay với đạo diễn ý bảo mình rời đi một lát.
Sau khi gửi tin nhắn thoại cũng không thấy trả lời, Thẩm Minh kích động gọi video qua.
Không kịp nghĩ nhiều liền bắt đầu cởi quần áo, thẳng đến lúc Trình Nghiễn Nam nói là đang phát sóng trực tiếp.
Thẩm Minh sửng sốt vài giây, nhanh chóng cúp điện thoại.
Chị Trần thở hồng hộc chạy tới:
“Ồ, cậu còn biết có mặt mũi, biết cúp điện thoại à.”
Thẩm Minh cứng ngắc quay đầu: “Làm sao bây giờ, nhiều người như vậy đều nhìn thấy cơ thể tôi, có phải em ấy sẽ không cần tôi không.”
Chị Trần: …..
Khi bình luận trên mạng bùng n/ổ, chị Trần hỏi Thẩm Minh muốn xử lí như nào.
Thẩm Minh: “Chị nhất định phải nhân cơ hội này xử lý thật tốt.”
Chị Trần: “Được rồi, cậu đừng lo lắng, tôi sẽ tìm đội qu/an h/ệ công chúng tốt nhất để giải quyết vấn đề này.”
Thẩm Minh: “Không, chị phải nhân cơ hội này để Trình Nghiễn Nam quay lại với tôi, chị hãy nói với em ấy, cần phải công khai mới được, cần phải để cho cả thế giới biết chúng tôi yêu nhau.”
Chị Trần: “Cậu ấy thề sống thề ch*t không khuất phục thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Minh: “Vậy thì chị cứ nói… em ấy phải trả phí tổn thất quảng cáo thương hiệu.”
Chị Trần: “Không biết x/ấu hổ.”
Thẩm Minh: “Tôi muốn em ấy.”
Chị Trần: ……
Sau khi xem xong chương trình giải trí, Thẩm Minh lập tức tiếp nhận chương trình giải trí này.
Chị Trần: “Vậy người ta sẽ chịu cùng cậu tham gia chương trình sao?”
Thẩm Minh: “Vậy thì tôi sẽ nói là chị nói, như vậy em ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Chị Trần: “...... Cậu sống tốt ha, cứ sống đi, ai có thể sống được như cậu chứ.”
[HOÀN TOÀN VĂN]