Sau khi nữ quyến Hầu phủ bị giáng làm thường dân
Chương 118
“Viết chữ “Nữ” không phải viết chữ “Nam”, chữ “Nam” chia thành “Điền” và “Lực”, ý nghĩa là người ra đồng làm ruộng là nam, cho nên khi viết chữ “Nam” nét bút chia làm trên dưới, còn chữ “Nữ” thì có thể viết liền mạch, nếu không thích nét yêu kiều, có thể mô phỏng theo lối hành thư của tiểu thánh”.
Minh Bảo Yến vừa nói vừa viết, nét bút viết ra chữ “Nữ” ngay ngắn thanh thoát, nét móc mạnh mẽ.
Minh Bảo Cẩm nhìn lại chữ “Nữ” mình viết, vô cùng may mắn vì phiến đá xanh thấm nước nhanh, đã mờ đi nhiều rồi.
Minh Bảo Thanh nhìn chữ “Nữ” Minh Bảo Yến viết dần dần nhạt đi rồi biến mất, chậm rãi nói: “Trên tờ thông báo đó còn viết gì nữa?”.
Minh Bảo Yến đương nhiên mong Minh Bảo Thanh hỏi, nhưng nàng hỏi, cũng có nghĩa là nàng đã sớm nhìn thấu tâm tư của Minh Bảo Yến.
Nàng có chút xấu hổ nhìn Minh Bảo Thanh, nói: “Tuyển chọn bằng cách thi cử. Ba người đứng đầu được thưởng năm mươi lượng bạc, hai mươi người đứng đầu được miễn học phí. Đại tỷ tỷ, chúng ta có nên đi thử không?”.
Minh Bảo Thanh nói chuyện với các muội muội, chưa bao giờ vòng vo tam quốc.
“Đã lập trường học nữ, lại còn tuyển chọn bằng cách thi cử, tổng không thể thi thêu thùa may vá nấu nướng. Nếu luận về văn chương học thức, ta không cho rằng mình có thể thi đậu vào top ba”, Minh Bảo Thanh nói.
Nàng không phải là người không thông minh, chỉ là không có hứng thú với những bài văn câu chữ, huống chi là những bài văn kiểu cách mà Minh Bảo Yến thay Minh Chân Du viết.
“Trường học nữ mới được thành lập, chưa chắc đã có nhiều nữ nhi đi thi, càng là người xuất thân cao quý, càng phải thận trọng suy xét, ta nghĩ những người tham gia thi chủ yếu là nữ nhi của các thương gia, quan lại nhỏ. Nếu như vậy, chúng ta còn mời cả nữ sư về nhà dạy dỗ đàng hoàng, sao có thể thi không đậu?”, Minh Bảo Yến nói chuyện với vẻ mặt và giọng điệu vô cùng nghiêm túc, Minh Bảo Thanh nhìn nàng một lúc, cười nói: “Ừm, hơn nữa còn có người siêng năng học hành, kiêm luôn cả bài vở của Quốc Tử Giám”.
“Tỷ tỷ”, Minh Bảo Yến dựa vào người nàng làm nũng, thuận tiện ôm luôn cả Minh Bảo Cẩm vào lòng.
Minh Bảo Thanh xoa đầu hai muội muội, nói với Minh Bảo Yến: “Vậy muội đi thi đi. Không cần lo lắng chuyện trong nhà, mọi chuyện cứ để ta lo”.
“Tỷ tỷ không đi thử sao?”, Minh Bảo Yến cảm thấy rất tiếc.
“Muội đã suy đoán được những uẩn khúc phía sau trường học nữ này, nếu cả ta và muội đều đi thi, thi không đậu thì thôi, nhưng nói hơi tự đại một chút, nếu lọt vào top ba, tuy mang tiền bạc về nhà là tốt, nhưng có phải quá phô trương không? Top ba là để cho ai xem?”.
Thực ra Minh Bảo Yến nên nghĩ đến những lời này của Minh Bảo Thanh, nàng thậm chí còn suy đoán được cả xuất thân của những người đi thi, sao có thể không nghĩ đến việc thánh nhân rất có thể sẽ hỏi đến bài văn của top ba, nàng chỉ là quá quan tâm đến chuyện trường học nữ này thôi.
“Vậy ta cũng không đi nữa”, Minh Bảo Yến nói với vẻ mặt không cam lòng.
“Muội đi đi”, Minh Bảo Thanh không phải muốn dập tắt ý chí của Minh Bảo Yến, nàng ôn tồn giải thích: “Muội không chói mắt như ta, cũng sẽ không khiến một số người nhà họ Cầm như ngồi trên đống lửa”.
Minh Bảo Cẩm chớp chớp mắt ngây thơ, chỉ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh Bảo Thanh.
Còn lông mày Minh Bảo Yến vừa giãn ra lại cau lại, nàng thấy ấm ức thay Minh Bảo Thanh, không nhịn được úp mặt vào đầu gối nàng khóc thút thít.
Chương 31: Thịt cừu nướng và bánh bò viên