Hơi thở của anh phả lên vùng da nhạy cảm bên tai cô, ấm nóng và ẩm ướt, mang theo mùi hương nhàn nhạt của nước hoa cổ điển, giọng nói gần gũi và nhỏ nhẹ như đang trêu đùa cô.
Cô không kìm được khẽ run lên, tựa như có dòng điện nhỏ len lỏi qua khắp cơ thể, khiến da nổi lên những cơn rùng mình nhẹ.
Anh… đứng quá gần rồi…
Sở Hồng Ngọc nhắm mắt lại, lục trong túi xách lấy ra một cuốn sổ nhỏ ném về phía Lý Kelly, giọng nói lạnh lùng:
“Cô Lý, mời xem, đây là lịch trình của Đại thiếu gia. Các minh tinh và tiểu thư hào môn muốn gặp ngài đều đã xếp hàng dài trên đây. Cô cứ từ từ chọn một ngày đi.”
Nói xong, cô bất ngờ siết chặt vòng tay ôm lấy eo Ninh Bình Vũ, nhưng thực chất lại ngầm nhéo mạnh một cái vào eo anh.
Ninh Bình Vũ nhíu mày đau đớn, nhưng vẫn phải phối hợp, giả vờ như đã say.
Lý Kelly nhận lấy cuốn sổ, chỉ liếc qua đã tức đến run rẩy.
Cuốn sổ dày kín các trang, chi chít tên và thời gian, xếp kín mít, dài không thấy điểm dừng.
Điều khiến Lý Kelly giận đến mức muốn xé toạc cuốn sổ chính là: mỗi cái tên đều kèm theo ghi chú chi tiết, bao gồm số điện thoại, địa điểm gặp gỡ, và cả “danh sách quà tặng”.
Cô ta ném mạnh cuốn sổ xuống đất, chỉ thẳng mặt Sở Hồng Ngọc, giận dữ mắng: “Cô… cô dám làm thế này à?”
Sở Hồng Ngọc giả vờ vô tội, nhún vai: “Không phải tôi sắp xếp đâu, toàn bộ là do Đại thiếu gia tự quyết. Nếu cô có ý kiến, chờ ngài tỉnh rượu rồi hãy nói lý với ngài.”
Lý Kelly giận đến run cả người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ninh Bình Vũ mà quát lớn: “Anh Vũ, anh quá đáng thật đấy! Rõ ràng là gia đình anh chủ động liên hệ với ba tôi trước!”
Ninh Bình Vũ vẫn không quay đầu, dáng vẻ lười biếng ôm lấy Sở Hồng Ngọc.
Ánh mắt Lý Kelly tối sầm lại, trừng Sở Hồng Ngọc: “Cô chỉ là món đồ chơi dùng sắc hầu người, để xem cô đắc ý được bao lâu!”
Nói xong, cô ta dậm mạnh chân, quay người tức giận rời đi.
Sở Hồng Ngọc nhìn theo bóng lưng của cô ta, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
Cô cúi người nhặt cuốn sổ dưới đất lên, phủi bụi, rồi cất lại vào túi xách.
Sau đó, cô quay sang nhìn Ninh Bình Vũ, giọng điệu thoải mái: “Xong rồi, Đại thiếu gia.”
Ninh Bình Vũ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng ý cười nhìn cô: “Cô cũng khá lắm, chuẩn bị mấy thứ này từ khi nào vậy?”
Sở Hồng Ngọc nheo mắt hồ ly, mỉm cười đáp: “Làm việc cho Đại thiếu gia, chắc chắn phải động não. Anh thực sự không định nhận tôi làm đệ tử sao? Tôi có năng lực đấy, sau này nếu phát triển ở nội địa, chưa biết chừng sẽ trở thành đối tác tốt nhất của anh.”
Ninh Bình Vũ cười nhạt, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nâng cằm cô lên một cách hờ hững, ánh mắt lấp ló chút thú vị: “Nhiều mưu mẹo thế này, lại còn ngông nghênh. Tôi không chắc mình đang đào tạo đối tác tốt nhất hay một đối thủ đáng gờm nữa.”
Sở Hồng Ngọc thở dài một hơi, ánh mắt lóe lên tia thông minh: “Đại thiếu gia cảnh giác quá mức rồi. Tôi chỉ là một người bình thường đến từ nội địa, trọng tâm sự nghiệp tương lai cũng ở nội địa, chẳng có xung đột lợi ích trực tiếp nào với anh cả.”
Cô dừng lại, đôi tay mảnh mai lần theo chiếc cà vạt của anh, chầm chậm kéo lên, ngón tay chạm vào làn da ấm nóng của anh. Khi kéo cà vạt thấp xuống, khoảng cách giữa hai người càng gần thêm.
Bắt chước cách anh làm vừa nãy, cô áp môi sát vào tai anh, giọng nói nhẹ như hơi thở, thoảng mùi thơm: “Hơn nữa, Đại thiếu gia rõ ràng rất thích những cấp dưới ngông nghênh. Không phải chính anh từng nói những ‘con khỉ Tôn Ngộ Không’ thế này có tư duy đột phá, thích hợp nhất để làm việc sao?”
Hơi thở ấm áp phả lên vành tai của Ninh Bình Vũ, tựa như chiếc lông vũ khẽ lướt qua, mang đến cảm giác tê dại khiến ánh mắt anh tối lại.
Đây là khiêu khích sao?
Anh cúi mắt nhìn đôi môi đỏ gần ngay trước mắt, ánh mắt sâu thẳm. Bàn tay anh phản xạ nắm lấy bàn tay không an phận của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh quấn lấy từng lọn tóc của cô, giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc vang lên bên tai cô: “Tôn Ngộ Không vốn đã khó trị, huống chi cô chẳng phải Tôn Ngộ Không, mà giống… một con yêu tinh ăn thịt người trắng trợn hơn.” 0
3
Nói xong, ngón tay cái của anh khẽ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt mỉm cười chứa đựng một tia sóng ngầm khó nhận ra.
Sở Hồng Ngọc bật cười trước lời nhận xét của anh. Nếu cô là yêu tinh ăn thịt người, vậy anh chẳng phải là Kim Sí Điểu đến Tôn Ngộ Không cũng không hàng phục nổi sao?
Cô mỉm cười, giọng điệu pha chút khiêu khích: “Tôi ăn ai cũng sẽ không ăn anh, Đại thiếu gia ngài cứ yên tâm.”
Ninh Bình Vũ hừ khẽ một tiếng, không phản bác, đôi mắt sâu thẳm bất ngờ híp lại. Anh lười biếng vùi mặt vào hõm cổ cô, khẽ nói: “Vậy sao…”
Từ xa nhìn lại, tư thế của hai người mờ ám đến cực điểm, như thể đang quấn quýt hôn nhau bên khung cửa sổ, vừa quyến rũ vừa khiêu gợi…
“Ma… ma… Ba ba…” Tiếng bập bẹ không rõ của cô bé vang lên, âm thanh non nớt vọng khắp căn phòng. 0
Cô bé mặc một bộ đồ liền thân màu hồng, lớp lông mềm mại càng làm nổi bật vẻ đáng yêu non nớt của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng vì cố gắng, đôi bàn tay mũm mĩm bấu chặt vào bức tường, cơ thể nhỏ xíu lắc lư như thể sắp ngã bất cứ lúc nào.
Người giúp việc đứng bên cạnh, tay cầm một món đồ chơi mềm mại, ánh mắt dõi theo cô bé không rời, chỉ sợ cô ngã.
Ninh Tú Phân nhìn đứa bé cưng của mình với ánh mắt đầy yêu thương, rồi thuận tay đặt tờ báo xuống trước mặt Sở Hồng Ngọc, giọng điệu lành lạnh:
“Chị Hồng Ngọc, gần đây chị và anh trai em càng ngày càng hot đấy. Nhìn cái tiêu đề này đi, chậc chậc, thật đúng là càng lúc càng giật gân.”
Sở Hồng Ngọc đặt tách cà phê xuống, nhận lấy tờ báo, lướt mắt nhìn một cách hờ hững.
Ngay lập tức, một tiêu đề to đùng đập vào mắt cô: “Ninh Đại thiếu gia sau buổi tiệc thâu đêm, ‘kịch chiến’ ba giờ trên xe cùng trợ lý xinh đẹp!”
------------------------------