Chương 600: Mạng của ta, ta làm chủ (2)
Dương Phàm cười lạnh một tiếng nói:
- Trong lòng tiền bối, học là hoặc là hành vi của bọn vãn bối như là một trò chơi, còn không biết tiền bối thực sự dành được cái đàn cổ, nhưng trong lòng vãn bối, tất cả danh khí khắp thiên hạ đều chất đống cùng một chỗ, cũng không quan trọng bằng tính mạng của vãn bối.
Dương Phàm chỉ về phía Lư Khách Chi, lạnh lùng nói:
- Tin rằng tiền bối cũng nhìn ra, Lư Khách Chi giết không được ta thì không chịu để yên! Còn ta cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. . Giết quan cũng giống như tạo phản, can hệ bên trong rất lớn, ta khuyên tiền bối không biết việc này, thì nên rời đi. Nếu tiền bối có lòng gánh vác, vậy phải cho vãn bối một cách nói rõ ràng.
Lý lão thái công nghe xong, trong mắt già nua có chút lóe lên, Ninh Kha cô nương thấy ánh mắt của Dương Phàm cũng không kìm nổi sự lóe lên tia sáng kỳ dị. Khi Lý lão thái công tới thực sự không biết ở đây xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này sao lão có thể không biết? Lão và Ninh Kha cô nương kẻ xướng người họa nói chuyện đồ cổ danh khí, nói tới cùng chính là muốn hòa hoãn không khí, sau đó lại từ từ giải quyết việc này.
Dù sao, cho dù Lư gia làm việc ngang ngược như vậy, nhưng Lư gia và các thế gia quyền quý là vui buồn cùng hưởng, còn phía sau Dương Phàm là triều đình, cũng không phải là một phần tử tùy ý trêu chọc vào. Trừ phi họ từ bỏ việc giết chết Dương Phàm, bằng không thì phải giải quyết thích đángviệc này, để khỏi phải hao phí kế hoạch đã bày ra.
Nhưng thật không ngờ, Dương Phàm căn bản không quan tâm tới thế lực mà họ thể hiện ra ngoài, hắn rõ ràng đang ở thế hạ phong, thậm chí giải quyết những người tù tội, nhưngkhông ngờ còn dám gây sự, chủ động làm rõ việc này.
Lư Khách Chi hiện lên vẻ tàn ác trên mặt, cười lạnh nói:
- Lư mỗ nể mặt Lý lão thái công, vốn muốn để ngươisống lâu hơn một chút, không ngờ ngươi lại sốt ruột như thế! Ngươi không tha cho ta ư, hay là ta không tha cho ngươi đây? Phù Dung viên này, hôm nay ngươi vào được mà không ra được.
Lư Khách Chi nâng chén đặt mạnh trên bàn, thủ hạ bốn phía còn có cả võ sĩ thân giấu kình nỏ lập tức tiến lên phía trước một bước, chỉ có bốn thị vệ vẫn không động đậy như trước. Độc Cô Vũ cũng có thị vệ, tám thị vệ thấy tình hình lập tức đặt tay vào kiếm, bỗng tiến lên một bước, đối chọi gay gắt.
Vừa rồi còn là cười nói, hòa hợp êm thấm, lúc này lại là giương cung bạt kiếm, sát khí nghiêm nghị.
- Các ngươi làm gì vậy? Không coi ta ra gì, đúng không?
Lý lão thái công lạnh lùng khiển trách một tiếng, ngăn hai bên lại, liền đặt chén rượu xuống, nhìn Dương Phàm, thở dài nói:
- Ai! Ta vốn muốn giả bộ hồ đồ, hậu sinh ngươi không chịu tha người à.
Dương Phàm không nói, đôi mắt chỉ lầm lẫm theo dõi ông ta.
Lý lão thái công trầm ngâm một lát, vuốt râu nói:
- Việc này, lão phu cũng rất khó xử! Không bằng thế này, lão phu bắt tiểu tử Lư gia trịnh trọng xin lỗi ngươi, lại tặng ngươi hậu lễ, thề từ nay về sau không gây khó xử cho ngươi nữa, thế nào?
Dương Phàm còn chưa nói xong, Lư Khách Chi đã biến sắc:
- Lão thái công, không được! Cháu kính trọng thái công, nhưng việc này, cháu không đồng ý.
Sắc mặt Lý lão thái công trầm xuống, trách mắng:
- Ngươi có gì không thể đồng ý? Ngươi muốn giết quan tạo phản à? Nếu giết người có thể giải quyết vấn đề, còn tới lượt ngươi động thủ sao? Ngươi thật sự kém hơn đại huynh của ngươi hàng trăm lần! Không có gì xuất sắc! Lời của lão phu, ngươi cũng dám ngỗ nghịch hả?
Lư Khách Chi đỏ bừng mặt, lại cắn răng nghiến lơi nói:
- Lão thái công nói thế nào cũng được, duy chỉ có việc này, cháu không đồng ý! Việc này là việc giữa Lư gia cháu và tên họ Dương kia, xin Lý lão thái công không nên hỏi tới.
Lão nhân gia tức giận, trợn mắt nói:
- Lão phu hỏi ngươi thì làm sao?
Lần này, Lư Khách Chi không nói gì, Dương Phàm cướp lời nói:
- Ý tốt của lão nhân gia, vãn bối xin nhận. Nhưng việc này, vãn bối cũng cho rằng, tiền bối vẫn không nên đếm xỉa tới thì tốt hơn.
Lý lão thái công thu lại vẻ giận dữ, thản nhiên nói:
- Thiếu niên có can đảm, có nhận thức, đương nhiên là việc tốt, nhưng có khi cũng không nên quá mức kiêu ngạo. Ngươi tuy là quan, Lư gia này cũng không phải dễ để ngươi chọc tới.
Lý lão thái công nói:
- Không cần nói là ngươi, bao nhiêu năm nay, từ Thái tông hoàng đế tới Cao tông hoàng đế, lại tới Thánh mẫu thần hoàng hiện nay, sau lưng những thế gia chúng ta đây luôn có việc đối nghịch với họ, việc chống đối hiện nay cũng vậy, chúng ta không phải vẫn tốt sao?
Chúng ta không muốn tạo phản, Hoàng đế cũng hiểu bọn ta sẽ không tạo phản, Hoàng đế muốn áp chế chúng ta, nhưng lại không xa nổi chúng ta, chúng ta cũng vậy, không thể tùy ý để Hoàng đế áp chế, lại cũng không rời được Hoàng đế! Ha ha, đại giang hồ này, yêu ghét, địch ta, căn bản không phân rõ, lùi một bước, trời cao biển rộng.
Dương Phàm cười nói:
- Vãn bối cũng muốn lùi một bước để trời cao biển rộng, nhưng hiện giờ vãn bối muốn lùi, thì sẽ rơi vào trong hồ đấy. Đạo lý mà lão nhân gia nói không cùng cách nghĩ của vãn bối, vãn bối làm việc rất đơn giản, nghĩ cũng đơn giản, ai muốn ta chết, ta phải để người đó chết! Vãn bối chỉ muốn một sự thái bình.
Lý lão thái công nhướn mi trắng lên, nói:
- Lão phu lệnh cho hắn với danh nghĩ của tổ tiên Lư gia thề, tiểu tử này dù không tốt đẹp thế nào cũng quả quyết không dám nuốt lời, ngươi thấy thế nào?
- Ông già ông thật là khẳng khái! Vì một người ngoài, khiến cháu của ông thề trên danh nghĩa của liệt tổ liệt tông Lư gia sao? Ông làm không nỏi chủ của Lư gia ta! Việc này, ta không đồng ý.
Theo một giọng nói hống hách, tiếng bước dồn dập đi đang đi lên lầu, bốn đại hán áo xanh vạm vỡ khênh một liễn xa hoa, ngồi trên liễn cũng là một ông lão, quan đai y bào đều giống Lý thái công,cũng là kiểu phong cách cổ xưa rất đơn giản, khung xương của ông lão này lớn, cho nên tuy già nua, nhưng lại rất uy vũ.
Nhìn tuổi tác, ông lão này cũng không kém Lý lão thái công, nhưng lông mày, tóc và râu của ông ta lại đen hơn, chỉ đen ngân sương, càng toát lên vẻ mãnh mẽ nghiêm trang.
Lý lão thái công thấy người này, không khỏi có chút ngạc nhiên:
- Sao ông lại tới đây? Chuyện lỗ mãng này, không thể để lão già ông xen vào chứ?
Nói xong, Lý lão thái công nhìn sang Lư Khách Chi, trong lòng giật mình, tên tiểu tử này dám gọi cứu binh rồi.
Bốn người đàn ông áo xanh nâng Liễn tới như bay, tới sảnh, trán đã đầy mồ hôi, thở dồn dập, nhưng bốn người này vẫn vững vàng nâng liễn, khom người nhẹ nhàng đặt xuống.
Lư Khách Chi mừng rỡ, vội đứng dậy nghênh đón, nói:
- Thái công, ông tới rồi.
Độc Cô Vũ lúc này đã đứng dậy, lạy dài với người kia, cung kính nói:
- Tham kiến Lư lão thái công.
Ninh Kha mảnh mai, nhờ vị thuyền nương kia đỡ dậy, đứng lên như cây liễu đón gió, thi lễ với lão đầu, nhưng lại không nói lời nào.
Thiếu nữ này tuy yếu ớt, tính cách lại mạnh mẽ hơn sư huynh vài lần, hôm nay Lư Khách Chi không những muốn giết khách của Độc Cô Vũ, thậm chí còn muốn giết huynh muội họ để diệt khẩu, cô nương không nói, trong lòng sớm đã coi Lư gia là kẻ địch, đứng dậy thi lễ chỉ là nể mặt ông ta, đâu coi ông ta là gì.
Mọi người ở đây đều đứng dậy, thi lễ, trừ hai người, một là Lý lão thái công đang ngồi, một là Dương Phàm.
Ông ta bước xuống Liễn, ngượng nghịu liếc nhìn Dương Phàm, Dương Phàm ngượng nghịu ngồi lên án, nhìn cũng không nhìn ông ta.
Ông ta hắc một tiếng, cười nói:
- Đủ cuồng! Thật ra có vài phần phong phạm của Lư gia ta! Khách Chi à, con cũng nên học tập người ta một chút, không cần tới đâu cũng cúi đầu khom lưng, sợ hãi rụt rè, đánh mất đi thể diện của Lư gia chúng ta
Lư Khách Chi vẻ mặt tươi cười, liên tục đáp ứng, mặt của Lý lão thái công lại có chút đen đi, đây chẳng phải là người ta mượn dậy dỗ cháu để đánh vào mặt ông sao? Lý thái công trầm mặt nói:
- Lư Trọng Già, ông cảm thấy lệnh tôn làm xằng làm bậy là rất thỏa đáng sao?
Trực tiếp gọi tên người ta, đó là giận tím mặt rồi, Lư gia Lão gia tính tình bướng bỉnh, nếu không lại làm sao dạy dỗ được Khương công tử cao ngạo còn có cả Lư Khách Chi tính tình ngang ngược này, biết rõ Lý thái công tức giận, cũng không chút nhượng bộ, nói:
- Người trẻ tuổi khó tránh được làm sai việc, khi ông và ta còn trẻ, cũng không phải là ngông cuồng như vậy sao? Trẻ con làm sai việc, người làm trưởng bối nên chỉ bảo mới đúng, còn không phải cùi chỏ ra bên ngoài, thiên vị người ngoài, làm như vậy, ông không thấy có lỗi với tất cả những đứa trẻ mà gọi ông một tiếng là thái công sao?
Lư Trọng Già liếc mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Chỉ là một Lang trungHình bộ, đáng để ông từ bỏ giao tình giữa nhiều thế hệ của hai nhà ư? Việc của Khách Chi, ta đã nghe nói rồi, đã làm sai, làm thế nào? Thả hắn về không được? Vậy thì giết hắn, cho chìm xuống đáy hồ, sống không thấy người, chết không thấy xác, chẳng phải sự việc rất đơn giản đó sao?
Lý Mộ Bạch trầm giọng nói:
- Người này, không thể giết.
Lư Trọng Già nhướn mày, trầm giọng hỏi:
- Tại sao?
Lý Mộ Bạch nói:
- Đứa trẻ này, không phải là quan gia thuần túy. Nam Cương Phong tế hội, toàn bộ dựa vào, nó có công lớn với chúng ta, là người nhà.
- Là hắn?
Lư Trọng Già hơi lộ vẻ chợt hiểu, quan sát Dương Phàm một lát, chợt nhếch miệng lên, nói:
- Hắn có bản lĩnh gì? Chỉ là một con cờ của ta, làm việc dưới sự bố trí của ta mà thôi.
Nghĩ tới trưởng tôn khí trọng nhất của mình bại trong tay Thẩm Mộc, bên trong có nhiều mấu chốt, không phải không có nguyên nhân của tên tiểu tử này, Lư Trọng Già càng thêm căm hận Dương Phàm, ông chuyển hướng sang Lý Mộ Bạch, nghiêm nghị nói:
- Lão Lý, cho dù nói thế nào, người này đã đối mặt với cháu của ta, vậy hắn phải chết!
Lý Mộ Bạch từ từ đứng lên, trầm giọng nói:
- Người này, lão phu rất coi trọng.
Lư Trọng Già nói:
- Vì một tiểu bối người ngoài, đáng để ông lật mặt với ta sao?
Ninh Kha cô nương sợ Lý Mộ Bạch bị Lư lão thái gia thuyết phục, căng thẳng kêu:
- Lão thái công.
Trong miệng Ninh Kha kêu lên, trong lòng lại rõ, trưởng gia những thế gia này, cả đời vì gia tộc, vì quyền lợi, đừng thấy bình thường họ hiền lành như vậy, nhưng trong xương tủy đều là người máu lạnh, tất cả đều lấy lợi ích làm trọng. Nếu cần, ngay cả cốt nhục thân tình cũng có thể từ bỏ.
Hiện giờ Lư Trọng Già đã nói nặng lời như vậy, Lý Mộ Bạch có thể vì Dương Phàm mà bất hòa với Lư thị sao? Ninh Kha cũng không tin, cho nên sắc mặt của nàng đã tái nhợt, miệng kêu Lý thái công, đôi mắt biết nói lại không ngừng nháy mắt với Dương Phàm, ra hiệu hắn mau trốn đi. Tuy trốn đi không dễ, nhưng…, Lư lão đầu đứng trên sảnh, ngươi có thể bắt lão làm con tin?
Ninh Kha liên tục nháy mắt, nhưng Dương Phàm lại vẫn vững vàng ngồi ở đó, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng không biết là không kịp phản ứng hay là ôm hy vọng với Lý thái công, vẫn không hề nhúc nhích như vậy, trong lòng Ninh Kha căng thẳng, trán đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng nàng không có cách nào hét lên, một khi hét lên cũng không có hiệu quả.
Lư Trọng Già nhìn chằm chằm Lý Mộ Bạch, chậm rãi nói:
- Cháu ta sai rồi, đâm lao thì phải theo lao. Người này nếu chết, là xong hết mọi chuyện! Lão đầu ta nhận tình này của ông, thế nào?
Dương Phàm cười một tiếng, hắn từ từ đứng lên, cười lạnh nói:
- Dương mỗ bình sinh ghét nhất bị người khác soi tới tính mạng của mình, coi mạng người như cỏ rác, mắt cao hơn đầu, tự cho mình là siêu phàm! Bình thường nhìn thấy một người đã cảm thấy buồn nôn rồi, hôm nay không ngờ gặp cả nhà, lẽ nào là vì hôm nay ta xuất môn không xem ngày sao.
Độc Cô Vũ không giữ chặt, Dương Phàm đã sải bước tới mấy cái bàn chất đầy rượu và thức ăn:
- Đứa cháu ngông cuồng vô tri của ông muốn giết ta, lão hồ đồ thô bạo quái đản ông lại thương lượng với người khác giết ta, từ đầu tới cuối, các ông có từng nghĩ, phải hỏi xem bản thân ta có đồng ý hay không không?
Dương Phàm vung tay mãnh liệt, liền từ trong tay áo lấy ra một vật, xuyên qua cửa sổ, bay về phía Khúc Giang, “bùm” một tiếng, nở rộ trong không trung giống như đóa kim cúc.