Chương 30.

晚川​
Cập nhật:
Trước khi tích đủ công đức, ta là một phàm nhân. Sống ở một thành nhỏ tại biên giới hai nước. Hàng xóm của ta là Ôn phu nhân và con trai của bà, ta rất ít khi gặp Ôn phu nhân nhưng có thể ngày ngày nhìn thấy Ôn Hành. Khi hắn đọc sách, ta thì đang trèo cây. Khi hắn đọc binh pháp, ta thì đang tr/ộm trứng chim. Khi hắn bắt đầu luyện ki/ếm, cuối cùng ta cũng mang theo mình đầy lá cây ngồi lên tường nhà hắn. Hắn sẽ nhạy bén ngẩng mắt, ánh mắt dừng lại trên người ta một chốc rồi bất lực hỏi: "Cảnh Lê, ngươi làm gì vậy?" Ta nói: "Nhìn ngươi." Hắn vừa làm vừa học, một ki/ếm cuốn lá rơi đầy trong viện: "Ta có gì mà đáng xem?" Ta bắt đầu đọc thành ngữ: "Ngươi mi ki/ếm mắt sao, dung mạo như Phan An, ngọc thụ lâm phong, chi lan ngọc thụ..." Hắn nói: "Lời ngon tiếng ngọt." Ta đáp: "Nói cười duyên dáng." Hắn tiếp tục: "Nước sôi lửa bỏng." Ta: "Nhanh trí ứng biến." Ki/ếm pháp của hắn lo/ạn rồi: “Trí… Cảnh Lê, ngươi lại làm gì đấy?” Ta vô tội đáp: “Nối tiếp thành ngữ.”