Chương 39.
Sau đó, ta quên cả mình là ai.
Thiên Đế nói, Nguyệt Lão vừa về hưu, còn trống một chức vị.
Thế là ta bắt đầu học thêm về các loại chuyện tình cẩu huyết yêu mà không được, yêu nhau rồi gi*t nhau giữa các tiên quân thần nữ, nhiều lần đến Tru Tiên Đài và viết ra cả vạn chữ cảm tưởng, thông thạo các yếu tố như bạch nguyệt quang, thế thân, h/ận gi*t cha, tam sinh tam thế, thành công nổi bật giữa một đám thần tiên chỉ biết mỗi chuyện Ngưu Lang Chức Nữ và Hậu Nghệ Hằng Nga.
Tư Mệnh xem bài thi công chức Thiên Đình mà ta nộp, vừa nước mũi vừa nước mắt nói: "Ngươi thật sự dám viết.”
Sau khi ta nhậm chức Nguyệt Lão, Thiên Đế sai người niêm phong Tru Tiên đài lại.
Vì ngài ấy cảm thấy việc trải qua kịch bản kiếp tình duyên của ta thì tỷ lệ thần tiên t/ự s*t sẽ lại đạt mức kỷ lục.
Cùng thời gian đó, Ôn Hành cầm một thanh ki/ếm, đ/á/nh tan cả m/a giới. Từ đó tam giới thống nhất, hắn cũng trở thành vị tướng quân mà ai nghe danh cũng kh/iếp s/ợ.
Tư Mệnh vuốt mái tóc trắng của mình, vẻ mặt đ/au khổ nói: “Ta thật sự không chịu nổi nữa rồi, ta còn mười vạn người chưa sắp xếp.”
Ta kéo sợi tơ hồng nói: “Tay của ta sắp thắt nút rồi.”
Chúng ta ôm nhau khóc ròng.
Sau một đêm làm thêm giờ.
Tư Mệnh hai mắt vô thần nói: "Bây giờ vẫn còn mười lăm vạn người chưa sắp xếp.”
Ta nhìn dữ liệu cập nhật theo thời gian thực: “Ôn Hành đ/á/nh đến Phù Tang rồi. Bây giờ có hai mươi vạn.”