Chương 16 17 18
“Cậu làm gì ở nhà tôi?”
Người ba thường ngày không ở nhà, giờ đây lại ăn mặc bảnh bao, ngồi bên bàn ăn.
Lạc Y cũng có mặt.
Cậu ấy nghe thấy câu hỏi của tôi, chậm rãi c/ắt miếng beef steak trước mặt.
“Con thật là, sao lại nói chuyện như vậy?”
Cố phụ giả vờ trách m/ắng, trông ra dáng một người ba hiền từ.
“Chú à, cháu không phiền đâu, đã quen rồi.”
Lạc Y từ tốn lên tiếng.
Tôi thầm đảo mắt.
Thật là biết diễn.
Tôi mặc kệ bọn họ, nhấc chân định lên lầu.
Cảnh tượng "cha hiền con thảo" này nhìn thêm chút nữa là muốn nôn rồi.
“Cố Nhiên, không ăn cơm còn định đi đâu?”
Tôi không quay đầu lại:”Ăn rồi, ăn không vào nữa.”
Đối với tôi, đứa con giả này, ông ta thật chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí còn thua cả con thú cưng nuôi từ nhỏ.
“Người chăm sóc mẹ con nói bà ấy muốn gặp con.”
Bước chân của tôi khựng lại, từ nhỏ đến lớn, ông ta cũng chỉ dùng điều này để u/y hi*p tôi.
Tôi siết ch/ặt ngón tay, thật sự muốn đ/ấm thẳng vào khuôn mặt nhăn nheo của ông ta.
Quản gia tự nhiên kéo ghế cạnh Lạc Y ra, bày bát đũa lên bàn.
“C/ắt xong rồi.”
Lạc Y đặt miếng beef steak đã c/ắt nhỏ trước mặt tôi.
Cậu ấy có vấn đề à?
Tôi liếc nhìn ông bố hời đối diện, đôi mắt ông ta cười đến nỗi đuôi mắt hằn sâu vết chân chim.
“Tiểu Y, đừng chiều nó, càng ngày càng chẳng biết trời cao đất dày là gì.”
Lạc Y cười ranh mãnh:”Không sao đâu, chú.”
Tôi nổi cả da gà.
Cuối cùng miếng beef steak cậu ấy c/ắt cho tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Dù gì trước đây bỏ th/uốc vào đồ ăn của người khác, cậu ấy cũng chẳng phải chưa từng làm.
17
“Sao cậu đột ngột về nước vậy?”
Hôm qua tôi được ông bố hời thông báo rằng Lạc Y sẽ ở tạm đây một thời gian, bảo tôi đừng gây chuyện.
“Đồ ngốc, lo mà quan tâm đến bản thân đi.”
Lạc Y tựa đầu lên vai tôi, mái tóc cậu ấy bị gió từ cửa sổ thổi vào, phất lên mặt tôi.
“Cậu có thể dịch đầu sang chỗ khác được không?”
“Im đi!”
Nói xong cậu ấy lại sát gần hơn, trán của cậu ấy vừa vặn lướt qua môi tôi.
Tôi nhanh chóng quay đầu sang hướng khác.
Thôi, không thèm so đo với thằng nhóc thiểu năng.
18
“Thưa thầy, em muốn hỏi bạn học Lộ Nam Cảnh đi đâu rồi ạ?”
Từ sáng nay, chỗ của Lộ Nam Cảnh luôn trống không.
Sách vở và đồ dùng cá nhân trong ngăn bàn đều đã được dọn sạch.
Tin nhắn giữa tôi và cậu ấy cũng dừng lại từ tối qua sau bữa tối, những tin nhắn tôi gửi sau đó đều không nhận được phản hồi.
Trước đây, dù tôi gửi gì, Lộ Nam Cảnh cũng đều trả lời ngay lập tức.
Chậm nhất cũng chỉ trễ nửa tiếng.
Giáo viên chủ nhiệm đẩy kính, một lúc lâu sau mới trả lời.
“Cậu ấy chuyển trường rồi, đêm qua, gia đình cậu ấy nhắn tin cho tôi, sáng sớm đã đến trường làm thủ tục chuyển trường rồi.”
“Có vẻ cậu ấy đi nước ngoài, gia đình họ khá gấp gáp.”
Tôi cảm thấy tim mình lỡ một nhịp, hai chân như bị đóng đinh xuống đất, không thể di chuyển.
Mãi lâu sau tôi mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Vâng, em cảm ơn thầy.”
Tôi không nhớ nổi mình đã quay lại lớp học bằng cách nào.
Cảm giác trong lòng như mất đi một thứ rất quan trọng.
Trống rỗng.