Chương 1
Ta c/ứu một thanh niên khỏi miệng thú dữ, rồi cho hắn làm ám vệ, bảo vệ ta suốt chặn đường tranh quyền đoạt vị, sát ph/ạt trong chốn hoàng thành.
Ngay khi ta còn một bước nữa là lên ngôi vị nữ đế, hắn đã đ/âm một nhát đ/ao vào tim ta, rồi quỳ dưới chân của hoàng muội ta.
Ta nằm trong vũng m/áu.
Hoàng muội giẫm lên mặt ta, dương dương tự đắc.
“Người mà tỷ sủng ái nhất, chẳng qua cũng chỉ là con chó liếm chân ta.”
Khi ta mở mắt lần nữa, mãnh thú đang há miệng đầy m/áu, một thanh niên yếu đuối run lẩy bẩy bên trong trường đấu thú.
Ta nhíu mày chán chường.
“Chưa đủ kí/ch th/ích, thả thêm mãnh thú vào đi.”
------
“Điện hạ, ngài chắc không…”
Nhìn thanh niên đang hấp hối trong trường đấu thú, Khoát Nguyệt ngập ngừng hỏi.
Ta là người thường thương xót người trong thiên hạ, những lúc thế này thường sẽ c/ầu x/in lòng khoan dung của mẫu đế, nhưng hôm nay ta lại có thái độ khác mọi ngày.
“Đúng đó Hoàng tỷ, hắn ta đáng thương lắm rồi, tỷ như vậy có phải là hơi quá đáng lắm không.”
Hoàng muội Thẩm Yểu Yểu nhìn ta, nhưng lại hướng về phía mẫu đế mà nói.
Nghe thế, mẫu đế nhìn ta bằng ánh mắt thăm dò.
Ta nở nụ cười, giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Tam muội nói thế, hóa ra ta là người duy nhất muốn xem màn đấu thú này vậy.”
Hôm nay là sinh thần của nàng ta, nàng ta đã quấn lấy mẫu đế từ sáng sớm để được coi màn trình diễn này.
Nàng ta còn nói: “Cứ chọn đại một tên nô lệ nam, dù sao cái mạng rẻ mạt của bọn chúng có thể vì bổn công chúa mà ch*t, thì cũng là vinh hạnh cho bọn chúng.”
Thấy ta chế nhạo như thế, mắt Thẩm Yểu Yểu phút chốc rưng rưng đỏ, nước mắt lăn dài trên má trông thật tội nghiệp.
“Hoàng tỷ, sao tỷ lại nói như thế…”
Nếu như không phải vì kiếp trước tận mắt thấy sự á/c đ/ộc trên khuôn mặt nàng ta, chắc hôm nay ta thật sự đã tin lời của nàng.
“Mẫu đế.”
Trước khi Thẩm Yểu Yểu cư/ớp lời, ta đã quỳ trước mặt mẫu đế, thành khẩn nói.
“Từ nhỏ người đã dạy con không được oán thán hoàn cảnh, con chỉ là muốn xem thử, nếu như gặp hoàn cảnh khắc nghiệt, thiếu niên này có thể sống sót hay không.”
“Nếu như hắn ta có thể sống sót, thì có thể khai ân mà để hắn ở lại sai vặt, coi như là phần thưởng mà người ban cho hắn ta.”
“Hơn nữa, nếu có thể thoát ch*t trong hoàn cảnh nguy hiểm bủa vây, thì đám người đó sẽ khắc cốt ghi tâm ân huệ của chúng ta.”
Đây là bài học xươ/ng m/áu mà ta rút ra từ kiếp trước.
Kiếp đó, ta đã c/ứu Ngô Ẩn trước khi buổi đấu thú bắt đầu, nên hắn ta chưa từng coi ta là ân nhân c/ứu mạng mình.
Thế nhưng Thẩm Yểu Yểu, chẳng qua là tiện tay quăng cho hắn ta chiếc khăn tay lúc hắn bị người ta đ/á/nh gần ch*t, hắn lại đem lòng biết ơn cả đời.
Để trả n/ợ ân tình chiếc khăn tay này, mà hắn dùng đ/ao đ/âm vào tim ta hết nhát này đến nhát khác.
Còn nói với ta:
“Thẩm Diên, những năm này theo hầu bên cô, mỗi phút mỗi giây ta đều cảm thấy buồn nôn vô cùng.”
Giây phút đó, ta đã nhận ra, có vài người mà chúng ta không thể nào khiến tim họ hướng về phía mình được.
Vậy thì không cần phải giữ làm gì.
Dưới sự đồng ý của mẫu đế, một con gấu nâu hung hãn được thả vào trường đấu thú.
Đây là một con gấu to lớn, cao tầm 2m, đã bị bỏ đói một tuần.
Mọi người đều nói, gấu mà đã ăn thịt người rồi, thì còn đ/áng s/ợ hơn mãnh thú.
Khi nó bước vào đấu trường, tất cả mọi người đều hồi hộp đến nín thở.
Ngô Ẩn toàn thân run lẩy bẩy, cứng đờ không nhúc nhích, rốt cuộc trong mắt hắn ta đã lộ lên vẻ sợ hãi.
Khoát Nguyệt đưa trái nho đã gọt vỏ, ta vui vẻ ngồi thưởng thức.
“Hoàng tỷ, không ngăn lại sao? Hắn ta sắp bị ăn mất rồi!”
Thẩm Yểu Yểu gi/ật giật tay áo ta, giọng có vẻ lo lắng.
Nhưng rõ ràng trong mắt nó lóe lên tia sáng phấn khích.
Đứa em gái này của ta, dùng bốn chữ “Mặt người dạ thú” để miêu tả nó cũng không có gì là quá đáng.
“Nếu muội thấy hắn ta đáng thương, thì tự mình c/ầu x/in mẫu đế đi.
Ta mỉm cười với nó, nhưng nét mặt ta vô cùng lãnh cảm.
Mẫu đế gh/ét nhất hạng người tùy tiện ban phát lòng tốt.
Bà ta có thể giành được ngai vàng từ tay mười mấy người công chúa tài giỏi xuất chúng, hiển nhiên không thể dựa vào lòng tốt.
Kiếp trước, cũng vì ta đi c/ầu x/in cho hắn ta, mà khiến mẫu đế vô cùng khó chịu với ta.
Thẩm Yểu Yểu thông minh như thế, đương nhiên sẽ không vì một tên nô lệ mà đắc tội với mẫu đế.
“Yểu Yểu, im lặng mà xem đi.”
Mẫu đế trầm giọng nói.
Thẩm Yểu Yểu bặm môi, tức gi/ận liếc nhìn ta, không dám nói tiếp.
Phập.
Con gấu nâu đói khát đã ngoạm vào đùi của chàng trai trẻ.
M/áu b/ắn tung tóe lên tường.
Hắn ta đ/au đớn ngã nhào ra đất, mắt nhìn hàm răng sắc nhọn của con gấu đang lao vào cổ mình.
Đám đông sợ hãi hít một hơi thật sâu.
Đột nhiên một mũi tên lao vút đến, vững chãi bay thẳng vào tim gấu nâu.
Con gấu ngã ầm xuống đất.
Trên mặt của tên thanh niên vẫn còn dính nước bọt của gấu nâu.
Hắn ta vẫn chưa kịp hoàn h/ồn, hòa theo đám đông nhìn về hướng mũi tên bay ra.
Lúc đó, ta đang đứng trên bục cao, tay áo bay phấp phới trong gió, tay đang giương trường cung.