Chương 5
Sau khi Bùi Nguyện rời đi, ta ngồi một mình trong sân đợi Khoát Nguyệt quay về.
Đột nhiên có tiếng bước chân gần bên.
Ta ngẩng đầu lên, người tới chính là Ngô Ẩn.
Hắn ta đã rửa sạch bụi bẩn trên mặt, lại thay một bộ đồ sạch, lấy lại vẻ ngoài điển trai nổi bật.
“Người ngồi đây làm gì?”
Trong vô thức ta muốn rút ki/ếm ra.
Hắn ta ngoảnh mặt vờ như không thấy, chỉ hỏi ta: “Điện hạ, người vừa rồi là ai?”
Ta nheo mắt, thận trọng lùi một bước: “Liên quan gì đến ngươi?”
Mắt Ngô Ẩn tối sầm lại.
“Điện hạ, nếu như người cần một người bảo vệ cho người, thì nô tài có thể.”
“Cái loại người không rõ lai lịch đó, nô tài sợ sẽ làm hại người.”
Nghe những lời này, ta không nhịn được bật cười.
Vì Thẩm Yểu Yểu, mà ngươi nôn nóng muốn bày tỏ lòng trung thành với ta.
“Những lời ngươi nói, như là thể ta và ngươi rất thân quen.”
Ta liếc nhìn chân đang quấn băng của hắn ta, “Ngươi xem bộ dạng hiện tại của ngươi, chắc đến ta ngươi còn đ/á/nh không lại, lấy gì mà đòi bảo vệ ta?”
“Cũng không tự hỏi bản thân mình có xứng hay không.”
Mặt hắn ta sượng trân, môi run run khẽ nói: “Nô tài chỉ là… không mong công chúa điện hạ bị thương.”
Nói như thật vậy.
Nếu như người khác, chắc sẽ bị khuôn mặt ngây thơ của hắn ta lừa.
Nhưng đáng tiếc, trong mắt ta, vẻ dối trá đó thật khiến ta buồn nôn.
“Tốt vậy sao, ta sao có thể bị thương chứ?”
Nhìn mặt hắn c/ắt không một giọt m/áu, sau khi chắc chắn hiện tại hắn không có khả năng gi*t ta, ta bước tới nâng cằm hắn.
Hắn ta đột nhiên thở gấp, vành tai liền ửng hồng.
“Điện hạ…”
Ta nhếch miệng, thì thầm vào tai hắn:
“Ngươi không nghĩ là ta c/ứu ngươi là do ta thích ngươi chứ?”
Ngô Ẩn đứng cứng đờ, cứ nuốt nước bọt liên tục, một đỗi sau mới bật ra một câu: “Thần không dám.”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, ta cười phá lên.
Kiếp trước, chính miệng hắn nói với ta.
“Thẩm Diên, cô không nghĩ là tôi ở bên cô là vì tôi thích cô đấy chứ?”
Ta bây giờ nhớ rất rõ ánh mắt kh/inh bỉ đầy chán gh/ét của hắn ta.
Từ trước đến giờ ta vẫn không thể nào hiểu được, loại người như thế nào mà lại có thể đem chân thành của người khác chà đạp dưới chân.
Nhưng giờ đây, ta đã hiểu, loại đó vốn dĩ không thể cho là con người được.
Ta chùi nước mắt do cười nãy giờ, nói với hắn ta: “Muốn ở bên cạnh ta cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện.”
Mắt hắn ta sáng lên, không cần suy nghĩ mà liền gật đầu đồng ý.
“Đi gặp Tam công chúa, nghĩ cách để nó giữ ngươi lại, rồi báo cáo nhất cử nhất động của nó cho ta.”
Dứt lời, Ngô Ẩn đứng ngây ra.
Xem ra muốn hắn đ/âm sau lưng Thẩm Yểu Yểu là một việc vô cùng khó khăn.
Nhưng ta thì lại muốn để hắn làm việc này.
Hắn càng đ/au khổ, thì ta lại càng vui sướng.
Ta đã chuẩn bị xong kế hoạch hành hạ hắn.
Ai ngờ, hắn ta lại buông hàng mi xuống, không do dự quỳ trước mặt ta: “Thần tuân lệnh.”
Nói xong, nhanh nhẹn quay người rời đi, bóng người biến mất khỏi tầm mắt của ta.
Dứt khoát vậy lại làm ta nghi ngờ.
Lúc này, Khoát Nguyệt cũng đã quay về.
Cô ấy thấy ta ngồi một mình trong sân, hơi lo lắng hỏi ta sao thế.
Ta lắc đầu, cô ấy mới hạ giọng nói:
“Thần đã điều tra, đúng như điện hạ suy đoán.”
Quả nhiên, Khâm thiên giám là người của Thẩm Yểu Yểu.
Cái gì điềm lành, gì mà đại cát, đều là kế hoạch của bọn họ bày ra.
Ta quá biết kỹ năng b/ắn cung của nó, cho dù con voi đứng im trước mặt, nó cũng chưa chắc b/ắn trúng.
Cho nên, nó đã cấu kết triều thần từ trước.
Chỉ là ta không biết ngoài Khâm thiên giám, còn bao nhiêu quan viên theo phe nó.
Đêm hôm đó, một người mặc đồ đen âm thầm lẻn vào lầu Khâm thiên.
Ngày hôm sau, vị Khâm thiên sư nổi danh đã qu/a đ/ời.
“Làm tốt lắm.”
Ta liếc nhìn chiếc rương trước mặt, bên trong chứa vô số vàng thỏi.
“Những thứ này đều thuộc về ngươi.”
Người mặc đồ đen quỳ trước mặt ta, nhìn vàng thèm chảy dãi: “Trưởng công chúa thật hào phóng, sau này nếu có việc như thế, thì hãy nhớ đến tiểu nhân.”
“Việc giống vậy đương nhiên có, th/ù lao thì cũng không ít.”
“Chỉ là, muốn làm việc cho ta, thì mồm miệng phải kín.”
“Hậu quả của việc phản bội ta, ngươi biết là như nào rồi.”
Ta ngồi sau tấm bình phong, lạnh lùng nói.
Người mặc đồ đen sợ hãi cứng người, mồ hôi liên tục rịn ra trên trán.
Hắn nằm rạp trên đất, liên tục dập đầu: “Tiểu nhân thề sống ch*t đi theo điện hạ, tuyệt đối không hai lòng!”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Tên Khâm thiên giám đó không làm gì sai, sai là ở chỗ hắn chọn sai chủ tử sao?
Khoát Nguyệt vừa giúp ta trang điểm vừa cười nói: “Nghe nói Tam công chúa nổi gi/ận vô cùng, đ/ập tất cả đồ đạc trong cung, đến cả tì nữ thân cận cũng bị liên lụy mà phải ăn mấy gậy đó!”
Chỉ là mất đi một tâm phúc thôi mà đã không giữ nổi bình tĩnh, xem ra ta đã quá đề cao Thẩm Yểu Yểu.
“Hả? Xem ra ta nên đi thăm hỏi, an ủi Tam muội của ta rồi.”