Chương 16
Một ngày một đêm sau.
Tin tốt là Dương Mặc Kỳ đã qua cơn nguy kịch, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Tin x/ấu là đứa bé trong bụng tỷ tỷ vẫn không thể c/ứu được.
Hơn nữa sau lần sẩy th/ai này, tỷ tỷ vẫn luôn chảy m/áu liên tục không ngừng.
Những ngự y theo hành trình này chủ yếu là chuyên gia về các vết thương đ/ứt g/ãy, hoặc có mấy danh y về n/ội tạ/ng, nhưng về phụ khoa lại không có ai.
Tình trạng của tỷ tỷ rất nguy kịch, nếu không kịp thời cầm m/áu, e rằng tính mạng khó mà c/ứu được.
Tối hôm đó, Dương Mặc Lễ vội vã ôm tỷ tỷ lên xe ngựa, tự mình cầm cương ngựa, vội vã lao về phía cung điện.
Trong ánh nắng chiều đầy gió, hoàng hôn mờ ảo, dáng hình Dương Mặc Lễ dần khuất xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.
Tiểu Thiền đứng sau ta nửa bước, lo lắng hỏi:
"Vương phi, người thật sự muốn như vậy sao?"
Ta quay đầu lại, nở nụ cười quyết đoán:
"Ừ. Tiểu Ngọc vẫn đang đợi chúng ta ở phủ. Hãy thả những con bồ câu chúng ta mang theo, để muội ấy chuẩn bị trong vài ngày này. À, đúng rồi, hãy bảo muội ấy cẩn thận, không được để người trong Vương phủ phát hiện."
"Nhưng mà..."
Tiểu Thiền cắn môi, do dự.
"Nhưng chúng ta cứ như vậy trốn khỏi Vương phủ, thật sự không bị phát hiện sao?"
Ta ngước mắt nhìn về một hướng nào đó, ngày xưa khi theo gia gia đi săn mùa thu hoạch, trong ký ức, cách đây không xa có một con sông, dòng chảy có vẻ rất mạnh, nhưng không đến mức nếu rơi xuống sẽ không tự c/ứu được.
Phía dưới dòng sông có hai nhánh, một nhánh thẳng ra biển cả, nhánh kia dẫn ra một con rạ/ch hẻo lánh.
Ta nhìn Tiểu Thiền:
"Đừng lo, chúng ta sẽ trốn thoát được. Một khi trốn ra ngoài rồi, chúng ta sẽ được tự do."
Trốn khỏi Vương phủ.
Đây là việc ta đã bắt đầu chuẩn bị từ khi hoán đổi thân phận với tỷ tỷ.
Lúc đó, ta từng nghĩ về việc hòa ly với Dương Mặc Lễ để đổi lấy tự do, nhưng chuyện hòa ly vốn dĩ là không thể.
Chừng nào ta vẫn là Đường Uyển, là nữ nhi Đường gia, thì không thể nào c/ắt đ/ứt hoàn toàn mối liên hệ với Hoàng thất.
Vì vậy, chỉ cần trên đời này không còn Đường Uyển nữa, ta mới có thể giải thoát.
Chuyến săn này, chính là bước cuối cùng trong kế hoạch của ta.
Trước đó, ta luôn cố gắng hoàn thành tốt vai trò của Cảnh Vương Phi.
Có lẽ vì diễn quá tốt, nên tính tình ngoan ngoãn, đứng đắn của ta không khiến Dương Mặc Lễ sinh nghi.
Trong chuyến săn mùa thu này, Cảnh Vương Phi trượt chân ngã xuống sông, nước chảy xiết, không tìm thấy x/á/c nên t/ử vo/ng.
Mọi việc sẽ diễn ra đúng như ý ta muốn.
Lúc đầu, ta từng nghĩ, không biết có nên hòa giải với Dương Mặc Lễ, sau đó toàn tâm toàn ý làm vợ hắn, tôn trọng nhau như khách, sống hết cuộc đời còn lại.
Sau đó, ta hoàn toàn bác bỏ ý định này.
Dương Mặc Lễ là một người rất nguy hiểm, như một thanh ki/ếm sắc bén với lưỡi ki/ếm bị kiềm chế, nhưng một khi không kìm được nữa, chắc chắn sẽ mang đến họa không lường trước, ảnh hưởng không chỉ bản thân mà cả người xung quanh.
Ở bên hắn càng lâu, chẳng khác nào càng tăng thêm nguy hiểm.
Ta đã hạ quyết tâm, lúc này cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có, duỗi người quay lưng định đi, Tiểu Thiền vội vã chạy theo sau lưng hỏi ta định đi đâu.
Ta suy nghĩ một chút, nói với muội ấy rằng ta muốn đi nói lời từ biệt với một người.
Dương Mặc Kỳ nửa tựa trên chiếc long sa, đang chìm sâu trong suy tư khi lật những tờ giấy.
Thấy tiếng bước chân của ta, chàng ngẩng mặt lên khỏi những tờ giấy, nhìn ta với ánh mắt dịu dàng ấm áp.
Khuôn mặt chàng trắng bệch, không chút sắc hồng, trông thật yếu ớt, khiến người ta không khỏi đ/au lòng.
Tầm mắt của ta vô thức rơi xuống chân ngài ấy, hơi ngẩn người, đột nhiên cảm thấy cổ họng mình chua xót, những lời định nói trước đó cũng không thể nói ra được.
Dương Mặc Kỳ nhìn dáng vẻ của ta, ngơ ngác hỏi:
"Sao lại vào đây với vẻ mặt như vậy?"
Chàng dừng lại một chút.
"Uyển nhi, ta không sao cả."
Ta mở miệng hỏi:
"Có phải rất đ/au không?"
Dương Mặc Kỳ thản nhiên cười:
"Không đ/au."
Ta nhìn chàng ấy:
"Xươ/ng bị g/ãy rồi phải gắn lại, làm sao có thể không đ/au chứ?"
Dương Mặc Kỳ nhượng bộ:
"Được rồi, đ/au lắm. Đời này ta chưa từng chịu đ/au đớn như vậy."
Chàng nhìn lên ta.
"Uyển nhi, nàng cảm thấy như vậy sao?"
Ta cắn môi, cúi mặt, gật đầu.
Dương Mặc Kỳ cười khẽ:
"Ta có một quy tắc bất thành văn, ai đã làm tổn hại ta, thì phải bồi thường ta mới được."
Ta ngẩng đầu lên, hỏi:
"Vậy ta phải bồi thường chàng thế nào?"
Dương Mặc Kỳ nghiêm túc nhìn ta:
"Ít nhất phải có một mỹ nhân chạy vào vòng tay ta."
Vừa dứt lời, ta liền lao vào trong lòng chàng ấy, những tờ giấy trong tay rơi xuống đất.
Ta ôm ch/ặt chàng ấy, tựa vào ng/ực chàng ấy.
Nếu như ta phải đi, thì cái ôm này cũng là mong ước cuối cùng của mình.
Ta siết ch/ặt eo chàng, chóp mũi tràn ngập mùi th/uốc hơi đắng, ta khịt mũi, muốn nhớ mãi cái ôm và mùi vị này.
Dương Mặc Kỳ sứng sờ một lúc, rồi mới phản ứng lại, đặt tay lên vai ta., dường như đã nhận ra điều gì đó:
"Uyển Nhi, nàng sao thế?"
Ta mơ hồ đáp: "Để bù đắp cho chàng..."
Chàng đưa tay kéo ta ra, nhìn sâu vào mắt ta:
"Uyển Nhi, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chàng suy nghĩ một chút, nói:
"Cảnh Vương đưa Hoàng hậu về cung, có phải nàng đ/au lòng vì điều đó?"
Ta lắc đầu.
Ánh mắt đen láy của chàng ấy càng lo lắng, cúi đầu nhìn ta, dường như đang chờ đợi một câu trả lời.
Ta lấy ra một tờ giấy từ trong lòng bàn tay, mở ra để lộ một họa tiết bí ẩn, đưa cho Dương Mặc Kỳ:
"Ngày ám sát đó, ta đã thấy những người đó có hoa văn như thế này khắc trên chuôi d/ao, nên đã ghi lại. Họa tiết này có vẻ là biểu tượng của một tổ chức nào đó, có lẽ có thể tìm ra là do ai cử đến."
Dương Mặc Kỳ nhìn họa tiết đó, không có biểu cảm gì trên mặt.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy chưa yên lòng nên nhắc nhở chàng phải cẩn thận với Dương Mặc Lễ, mặc dù chàng ấy cũng biết điều này, nhưng ta vẫn cảm thấy cần phải nói ra.
Dương Mặc Kỳ nhíu mày, ánh mắt như muốn nhìn thấu ta.
Sau một lúc lâu, chàng từ từ nói:
"Uyển Nhi, nàng đến đây nói với ta những điều này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên...rất muốn gặp chàng."
Ta nhếch khóe môi, cố tạo ra nụ cười đẹp nhất có thể, hy vọng khi ta rời đi, trong ấn tượng của chàng ấy về ta sẽ như vậy.
Trong đêm khuya, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Tiểu Thiền hoảng hốt chạy về doanh trại, báo rằng Vương phi đã rơi xuống sông, lập tức nhiều bóng người xông vào, tiếng ồn ào không ngừng.
Một thị vệ đi vào, trên mặt mang theo vẻ lo lắng và căng thẳng, cúi đầu thấp, không dám nhìn về phía người đang ngồi phía trước.
"Bệ hạ, Vương phi rơi xuống nước, khi chúng thần tìm đến thì đã bị dòng nước cuốn trôi..."
Dương Mặc Kỳ đang lật xem tập tấu trên bàn bỗng run tay, ngọn nến trên bàn bập bùng, phản chiếu vào ánh mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Sau một lúc lâu, giọng chàng mới từ từ vang lên:
"Được rồi. Hãy thông báo cho Vương gia và Đường gia biết việc này."
Một lúc sau, Dương Mặc Kỳ lại nói:
"Nếu đêm nay không tìm thấy th* th/ể, thì không cần tìm nữa."
Vị thị vệ đó bỗng ngẩng đầu lên, dường như không ngờ rằng phản ứng của Dương Mặc Kỳ lại bình tĩnh như vậy, nói một tiếng "Vâng", rồi lui ra.