Chương 4980 Tìm được rồi.”
Đối với cảnh tượng vừa rồi, không chỉ tiểu sư tỷ chấn động, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng vô cùng khiếp sợ. Chỉ như vậy, Kim Giáp Huyền Quy khiến hắn và tiểu sư tỷ tuyệt vọng đã không có. Hiển nhiên là bị Côn Bằng cắn nuốt. Đáng sợ hơn, bọn họ còn chưa thấy rõ Kim Giáp Huyền Quy biến mất thế nào. Dù sao chỉ biết bị Côn Bằng nuốt. Hai người lắc mình bay đến, Hồng Y theo sau. Lúc này ở trên chiến trường chỉ còn lại bụi đất mịt mù, không thấy rõ lắm. Nhưng thân thể của Côn Bằng đã thu nhỏ lại. Bóng dáng cao gần vạn mét được bủa vây bởi vầng sáng bảy mày chỉ là bề ngoài, có thể xác định là mọc cánh chứ chưa nhìn rõ bản thể của Côn Bằng trông như thế nào. Thiên địa dị tượng và vầng sáng bảy màu cũng biến mất, lúc này Dương Bách Xuyên đoán mình hình dáng sau khi thu nhỏ lại chính là hình dáng sẵn có của Côn Bằng. Không biết Côn Bằng trông như thế nào? Mang theo sự chờ mong, ba người Dương Bách Xuyên đi vào sương mù, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Côn Bằng. Dù sao lúc Côn Bằng còn là trứng thì hắn đã dùng máu nhận chủ, trở thành chủ nhân của Côn Bằng. … Đi vào đống bụi đất, hai mắt Dương Bách Xuyên rực sáng: “Tìm được rồi.” Nói xong, hắn bước nhanh qua đó. Hắn nhìn thấy một bóng dáng rất nhỏ giống như rắn đang ở đó. Theo cảm ứng của hắn thì vật nhỏ này chính là Côn Bằng. Dương Bách Xuyên ngạc nhiên nhìn kỹ lại, thứ này nhìn qua giống hệt một con rắn. Nhưng khi hắn ngồi xổm xuống quan sát kỹ lại thì thấy được điểm khác biệt, thứ này mới cao một thước, to bằng ngón tay cái, cả người được bao phủ bởi lớp lân giáp bảy màu, toàn thân lóe lên khắc văn. Phần đầu như đầu rồng nhưng lại có chỗ khác, rồng có hai sừng, nhưng thứ này chỉ có một sừng, khóe miệng có râu rồng, phần cổ có lông chim bảy màu trông rất đẹp mắt, đôi mắt to tròn như mắt trâu, nhưng bày màu, nhìn qua càng thêm linh tinh và thần bí. Đặc biệt hơn, phần lưng có hai đôi cánh, đôi cánh thứ nhất được hình thành từ lông chim bảy màu, trông rất mượt mà. Đôi cánh thứ hai hoàn toàn trong suốt, ngoại hình giống như là phần vây của cá. Nhìn kỹ hơn thì Dương Bách Xuyên thấy được trên đó có vô số khắc văn, càng nhìn càng khiến hắn choáng váng. Tiếp theo là phần đuôi, lông chim phần đuôi có màu sắc đậm hơn bất cứ chỗ nào trên người, trông như một ngọn lửa. Phần bụng là một đôi móng vuốt gắn đầy lân giáp, tương tự như loài chim. Đây là những gì Dương Bách Xuyên nhìn thấy. “Ngươi chính là Côn Bằng?” Dương Bách Xuyên nói xong đưa tay ra. “Tất nhiên là ta rồi, cái đồ gà rù.” Dương Bách Xuyên có nghĩ đến thần thú thiên địa sẽ noi tiếng người, nhưng hắn không ngờ cuộc đối thoại đầu tiên lại như vậy. Gà rù? Lúc này Dương Bách Xuyên rất muốn bóp chết chim Thần Ma, hiển nhiên câu gà rù của Côn Bằng là nghe từ miệng của Qụa Đen. Hắn nhớ có một đoạn thời gian hắn nhốt chim Thần Ma ở trong không gian bình Càn Khôn, thứ này chắc chắn sẽ đi tìm trứng Côn Bằng để nói chuyện phiếm, há mồm ngậm miệng nói hắn là gà rù đã thành câu cửa miệng của nó.