Sư phụ tôi là thần tiên

Tần Cấn
Cập nhật:

Chương 4981: “Giờ thì nhận rõ hiện thực chưa?”

“Đây là Côn Bằng?”

 

Lúc này tiểu sư tỷ đi đến, trợn tròn mắt nhìn Côn Bằng, tò mò muốn duỗi tay chạm vào. Nhưng Côn Băng trốn rất nhanh, âm thanh thì giống như một nam hài 8-9 tuổi nhưng giọng nói rất giống ông cụ non: “Này này này tiểu nha đầu, đừng có chạm vào bổn tọa, bổn tọa là Côn Bằng, rất quý giá. Chớ có động tay động chân nếu không đừng trách bổn tọa không khách khí.” Cơ Tử Hà nghe vậy thì ngây ra, sau đó tức giận nói: “Một con cá chạch như ngươi dám gọi cô nãi nãi là nha đầu? Hôm nay cô nãi nãi phải động vào ngươi cho bằng được.” Dứt lời Cơ Tử Hà duỗi tay muốn chộp lấy Côn Bằng. Đột nhiên toàn thân Côn Bằng lóe lên ánh sáng bảy màu, vèo một cái đã thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh tay của Dương Bách Xuyên, Cơ Tử Hà không thể bắt được chứ đừng nói là chạm vào. Côn Bằng tức giận hét lên: “Đồ lừa đảo, bổn tọa chính là Côn Bằng sống trên thế gian này mấy kỷ nguyên, còn ngươi mới chỉ tu luyện được hai vạn tuổi. Gọi ngươi là nha đầu là còn nể mặt ngươi, còn có, ta cảnh cáo ngươi, đừng có gọi bổn tọa là cá chạch, nếu không bổn tọa nuốt luôn ngươi.” “Cá chạch cá chạch, ta cứ gọi đấy thì sao? Còn mấy kỷ nguyên, ngươi chỉ vừa mới vỡ trứng mà thôi, còn dám xưng là bổn tọa trước mặt cô nãi nãi. Ta thấy ngươi chán sống rồi.” Cơ Tử Hà nổi nóng, tốc độ tay nhanh hơn nhưng vẫn không bắt được Côn Bằng. “Đừng có động, còn động nữa thì bổn tọa sẽ ăn luôn ngươi… Còn có, tên gà rù kia ngươi đứng đó làm gì, bảo nha đầu này dừng lại, nếu không bổn tọa sẽ nuốt cả ngươi đấy.” Côn Bằng kiêu ngạo nói. Dương Bách Xuyên nghe thấy cuộc trò chuyện của sư tỷ và Côn Bằng, nhìn Côn Bằng thoắt ẩn thoắt hiện trên tay mình, thật ra hắn rất chấn động, bởi vì hắn cảm nhận được lúc Côn Bằng bơi lội còn kéo theo sự dao động không gian, vô cùng mịt mờ. Nếu không phải hắn là chủ nhân của Côn Bằng, có thể cảm ứng được thì cũng chỉ cho rằng đây là tốc độ của nó mà thôi. Nhưng… Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, chộp lấy Côn Bằng trong tay. “Này, tên gà rù kia… Ngươi ngươi ngươi làm cái gì? Buông bổn tọa ra…” Côn Băng bị niết trong tay gào to, nhưng không tránh ra được. “Sư tỷ yên tâm, chờ ta một chút.” Dương Bách Xuyên cười nói. Cơ Tử Hà nghe lời dừng lại, cảm thấy vui vẻ vì Côn Bằng đã bị Dương Bách Xuyên niết trong lòng bàn tay. Giờ bình tĩnh lại nàng mới thấy chấn động, dù thế nào thì con cá chạch này cũng là Côn Bằng. Nghĩ lại lúc này vật nhỏ này có thể cắn nuốt được Huyền Quy, còn có dị tượng thiên địa và hình thể khổng lồ kia nữa. Vừa rồi nàng dùng hết thủ đoạn cũng không bắt được nó, Cơ Tử Hà nghĩ lại mà sợ. Thứ này không phải cá chạch mà là Côn Bằng, vua của thần thú ngũ hành siêu việt tam giới cửu thiên. Nhưng thì sao? Còn không phải vẫn bị tiểu sư đệ niết trong tay sao? Nghĩ đến đây, Cơ Tử Hà mỉm cười đứng nhìn. Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn Côn Bằng đang giãy giụa: “Đầu tiên ta phải nói cho ngươi, tuy ngươi là Côn Bằng nhưng ta lại là chủ nhân của ngươi, chắc hẳn ngươi cũng cảm nhận được điều này đúng không? Nếu ngươi không cảm nhận được thì để ta cho ngươi cảm nhận cái gì là chủ, cái gì là phó.” Dứt lời, Dương Bách Xuyên lập tức thúc giục ấn ký thần hồn gieo ở trong thần hồn của Côn Bằng. Ngay sau đó Côn Bằng đau đớn hét lên: “A…” Côn Bằng quay cuồng trong lòng bàn tay một chút rồi mềm oặt. Lúc này Dương Bách Xuyên mới dừng lại, cười tủm tỉm: “Giờ thì nhận rõ hiện thực chưa?” Côn Bằng run rẩy, vô lực nói: “Biết rồi biết rồi.” Thật ra Côn Bằng đã sớm biết về khế ước chủ tớ và ấn ký thần hồn, nhưng sự kiêu ngạo của thần thú đứng đầu vẫn còn, phát ra từ trong xương cốt nên không chấp nhận phải cúi đầu trước Dương Bách Xuyên.