Chương 4
4.
Gần đây Hạ Sâm rất dính người, phải cùng ta đi học buổi sáng, dùng bữa cũng phải ngồi cùng một bàn, ngay cả giặt quần áo cũng phải ở chung một chỗ.
Ta thật sự không hiểu nổi, một con sông dài như vậy, hắn không thể ra chỗ khác sao?
Quần áo của đệ tử trong sư môn đều như nhau, nhưng hắn lại cợt nhả, giơ quần áo trong tay lên, cười với ta: “Ca ca, hai chúng ta mặc đồ đôi này!”
Ta liếc mắt mà không nói gì, thuận miệng nói: “Được, nếu nói như ngươi, vậy thì tất cả sư huynh sư tỷ trong sư môn đều là tình nhân của ta.”
Ta thề rằng ta chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng mặt Hạ Sâm trở nên cứng đờ thấy rõ chỉ trong chốc lát.
Mặt hắn xụ xuống, miệng mím lại, m/ắng một câu “Khúc gỗ không hiểu phong tình”.
Ta chớp mắt, giơ ngón giữa lên với Hạ Sâm.
Theo thông lệ trước đây, Hạ Sâm sẽ đ/á/nh nhau với ta.
Nhưng gần đây hắn có hơi quái dị, nên sẽ không hành động theo lẽ thường.
Thấy vậy, ánh mắt hắn sáng lên, “Sao ngươi biết ta đã chuẩn bị quà cho ngươi?!”
Vừa nói, hắn lấy ra một chiếc nhẫn bện từ cỏ đuôi chó rồi đeo lên tay ta.
Nhìn độ tươi thì có lẽ là vừa mới làm xong.
Hạ Sâm nói rằng hai ta đúng là thần giao cách cảm.
Cuối cùng ta không nhịn được cười, một nửa là không nói nên lời, một nửa kia là không nói được…
Ta m/ắng một câu cút, tháo xuống chiếc nhẫn bằng cỏ đuôi chó trông không ra gì kia, tiếp tục giặt quần áo.
Đến buổi tối, Hạ Sâm lại bắt đầu làm lo/ạn.
Ôm gối đứng nhích tới nhích lui trước đầu giường của ta, ta còn tưởng mình bị m/a trêu.
Ta nhìn hắn hết kéo cổ áo rồi lại sờ lên gáy, “Chậc, người thấy ngứa thì đi tắm đi.”
Hạ Sâm ngẩn ra, nhìn ta với vẻ khó tin: “Thấy ngứa cái gì chứ! Ta đang muốn tìm bạn tình!”
Ánh mắt ta dời xuống dưới, đến lúc nhìn thấy bộ ng/ực lộ ra hơn một nửa của hắn mới hiểu ra.
Ta: “Đừng có tìm ở đây, đi tìm thầy th/uốc khám lại đầu óc của ngươi đi.”
Hạ Sâm giả bộ như không nghe thấy những lời xua đuổi của ta, hắn chỉ nghe những gì hắn muốn. Hắn ôm gối rồi dùng cả tay và chân bò lên giường ta.
“Bên ngoài có sấm sét, ta có hơi sợ, tối nay chúng ta ôm nhau ngủ đi ca ca ~”
Ta vô thức muốn giơ chân đạp hắn xuống, nhưng dường như hắn đã nhìn thấu tâm tư của ta.
Hắn bò tới chỉ một giây trước khi ta nhấc chân lên, giống như một tên vô lại.
Thỉnh thoảng ta lại m/ắng hắn vài câu, nhưng dường như không có lực sát thương gì đối với hắn.
Có lẽ là mệt vì m/ắng, ý thức của ta cũng mệt mỏi rã rời , nhưng ta vẫn nhớ rõ, đêm hôm đó không có một hạt mưa nào, chứ đừng nói là sấm sét…
“Chó ng/u… Đừng làm lo/ạn…”
Đối phương ngẩn ra, ngay sau đó là một tiếng cười bất đắc dĩ.
“Ngay cả con chó kia cũng giỏi hơn ta…”
“Nhậm Tu.”
“Ta thật sự rất thích ngươi.”